Chạm để tắt
Chạm để tắt

THIÊN TÌNH CA - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:46:31
Lượt xem: 1,366

Cô Giang cười khẩy, dặn dò người bên cạnh: "Đưa cho bà ta, sau này đừng xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa, nếu không tôi sợ không kiềm chế được con d.a.o của mình. Hiểu chứ?"

 

Mẹ kế mắt nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng, gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy nịnh nọt, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo thường ngày.

 

"Hiểu, hiểu, hiểu! Vì bà là bạn thân của mẹ Tống Thời, chúng tôi sẽ giao Tống Thời cho bà. Bà cũng thấy đấy, gia đình chúng tôi thực sự khó khăn, nuôi ba đứa nhỏ thực sự không dễ."

 

Ba tôi muốn nói lại thôi, nhưng dường như ông rất sợ cô Giang, chỉ cần một ánh mắt của bà, ông cũng không dám nói gì.

 

Hai trăm triệu, ba tôi đã không cần đứa con gái này nữa, vậy tôi từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đang trông chờ điều gì?

 

Trình Nguyệt vẫn mặc đồ ngủ, khi tôi rời đi, ánh mắt ghen tỵ của cô ta như muốn nhìn xuyên thấu tôi.

 

Cùng tôi trở về còn có túi phế liệu lớn mới nhặt được, được Tạ Cảnh cầm chắc trong tay.

 

Anh ta có vẻ rất khỏe, thứ mà tôi phải cố sức mới nhấc nổi, anh ta chỉ cần một tay đã nhẹ nhàng nâng lên.

 

Vừa đến biệt thự nhà Tạ tôi cảm thấy đặc biệt lúng túng, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, tôi chưa kịp thu xếp hành lý đã đến đây một mình.

 

Đột nhiên, một bàn tay lớn nhẹ nhàng bóp cổ tôi, cảm giác lạnh buốt khiến tôi giật mình.

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen của Tạ Cảnh, tôi lo lắng mở lời: "Có, có chuyện gì vậy?"

 

Tạ Cảnh xách túi phế liệu tôi nhặt được, khóe miệng nhếch lên lười biếng: "Đừng căng thẳng, mẹ tôi một tuần trước đã mua cho em cả một phòng đầy váy, mặc không hết đâu."

 

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, cả một phòng đầy váy sao! Không đúng, sao anh ta biết tôi đang lo lắng điều gì?

 

Tôi xưa nay không giấu được chuyện, suy nghĩ đều hiện hết lên mặt.

 

Tạ Cảnh không bỏ lỡ sự thay đổi trong biểu cảm của tôi, anh nhẹ cười thành tiếng, nhẹ đẩy lưng tôi một cái: "Chào mừng về nhà, Tống Thời."

 

08

 

Việc đầu tiên khi đến nhà Tạ là tắm rửa.

 

Nhặt phế liệu cả đêm, mặt tôi bị gió thổi có chút đỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-tinh-ca/chuong-4.html.]

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cô Giang đau lòng bảo tôi đi tắm nước nóng.

 

Ngồi trong bồn tắm tôi vẫn cảm thấy như đang mơ, mọi thứ ở đây tôi không dám nghĩ tới.

 

Nước tắm này còn sạch hơn cả nước tôi uống hàng ngày.

 

Ngoài phòng tắm là phòng thay đồ, tôi đứng ngơ ngác trước những bộ quần áo đẹp.

 

Cô Giang thực sự đã mua cho tôi cả một phòng đầy váy. Tôi tự vỗ vào mặt mình, trời ơi, đây thực sự không phải là mơ chứ?

Tôi lau khô tay, cẩn thận thay bộ váy ngủ mềm mại, chầm chậm xoay một vòng trước gương.

 

Bộ quần áo tôi mặc trước đây rất cũ, là đồ Trình Nguyệt mặc thừa lại.

 

Vì thiếu dinh dưỡng trong nhiều năm, tôi chỉ cao 1m56, thường xuyên mặc quần áo Trình Nguyệt không cần, nếu không sẽ không có ai mua cho tôi.

 

Sau khi thay ra, tôi không vứt bỏ chúng, tôi sợ một ngày nào đó giấc mơ của mình sẽ tỉnh lại.

 

Khi ăn cơm, cô Giang gắp cho Tạ Cảnh một con cua, nhưng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn tôi: "Lột vỏ đi, Tống Thời nhỏ của chúng ta muốn ăn."

 

Cô Giang chạm vào mặt tôi, trong mắt đầy cảm khái: "Giống quá, con thật giống mẹ con. Con không biết năm đó cô và mẹ con chơi thân thế nào đâu, ông bà ngoại con mất sớm, mẹ con chỉ có mình cô là người thân. Thế mà mẹ con còn không làm người ta yên lòng, nhất định phải gả cho ba con, người đàn ông tệ hại đó. Cô nhìn ba con lần đầu đã biết ông ta không phải loại tốt đẹp gì."

 

"Ai ngờ khuyên bao nhiêu lần chia tay, cuối cùng mẹ con lại mời cô đi ăn cưới! Ăn cái quái gì, cô làm sao có mặt mũi mà đi? Mười câu nói có đến chín câu đều chửi ba con."

 

"Vì vậy cô và mẹ con giận nhau, cô đi nước ngoài, từ đó không liên lạc. Cô mắng bà ấy không có lương tâm, bao năm qua vẫn không chịu cúi đầu, kết quả bà ấy lại ra đi, cúi đầu thế nào được đây. Đều do lỗi của cô, không điều tra rõ ràng, để con chịu khổ nhiều năm như vậy. Đừng sợ, sau này đây là nhà của con."

 

Tạ Cảnh gắp thịt cua đã bóc sẵn đặt vào bát tôi, tôi nâng bát bằng hai tay, đây là thịt cua do Tạ Cảnh tự tay bóc, tôi thật may mắn.

 

Khóe miệng Tạ Cảnh nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, anh chống cằm nhìn tôi: "Muốn ăn thì tôi bóc thêm cho."

 

Cô Giang múc cho tôi bát canh: "Ngoan nào, cô và mẹ con khi còn trẻ đã hẹn nhau sau này nếu sinh con trai và con gái thì sẽ kết thông gia, con còn nhớ không?"

 

"Khụ, khụ, khụ..." 

 

Miếng thịt cua trong miệng vì lời nói của cô Giang mà mắc lại trong cổ họng, Tạ Cảnh vô thức đưa tay tới miệng tôi: "Nghẹn rồi à?"

 

Tôi lắc đầu đẩy tay anh ra, Tạ Cảnh bị chọc cười, giơ tay vuốt lưng cho tôi: "Chê tôi à? Anh Tạ của em không dễ gì phục vụ người khác đâu."

 

Loading...