Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thiên Thu Tuế Dẫn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 12:58:36
Lượt xem: 1,334

5

 

Tối hôm đó, Lý Dực đến thăm ta.

 

Chắc hắn vừa xong việc, còn mặc long bào, áo gấm màu vàng sáng làm tôn lên dáng vẻ cao ráo, tuấn tú của hắn. Mẫu thân hắn là Hiếu Ý Hoàng hậu, nổi tiếng tài sắc vẹn toàn kể từ khi còn là thiếu nữ ở Đại Ấp, Tiên hoàng cũng có dung mạo đường hoàng, hắn thừa hưởng những nét ưu tú nhất từ cha mẹ, nên trông rất phong thần tuấn tú, lông mày kiếm, mắt sáng, vô cùng anh tuấn.

 

Giờ đây, sau nhiều năm tích lũy kinh nghiệm lại nắm giữ vị trí cao nhất, hắn càng có thêm khí chất trầm tĩnh, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, nên đám tú nữ mới vào cung lần đầu thấy hắn đều ngỡ ngàng, sau đó cúi đầu đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn.

 

Hắn luôn được nữ nhân yêu thích - sự yêu thích này không phải vì địa vị, mà là đơn thuần thích con người hắn, điều này ta đã biết từ khi kết hôn với hắn.

 

Chúng ta kết hôn từ thuở thanh xuân, khi ta lấy hắn chỉ mới vừa tròn 16 tuổi, đã cùng hắn trải qua loạn lạc, cùng nhau vượt qua khó khăn, có thể nói là đã cùng chung hoạn nạn.

 

Hắn tôn trọng ta, giống như những người nam nhân trong gia đình bình thường tôn trọng nương tử mình.

 

Hắn có lẽ đã ăn xong bữa tối, nhưng vẫn cùng ta ăn chút cháo do phòng bếp nhỏ nấu.

 

Hắn nhìn đĩa thức ăn nhạt nhẽo, cau mày nói: "Bệnh của nàng đã gần một tháng rồi, sao vẫn chưa khỏi? Đám thái y kia thật vô dụng."

 

Ta gắp thức ăn cho hắn, giọng điệu thản nhiên nói: "Bệnh này cần phải từ từ dưỡng, không liên quan nhiều đến họ."

 

Hắn cầm đũa không động, cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới, lại nói: "Nàng có phải lại gầy đi không? Mỗi ngày ăn những món nhạt thế này, sao có thể dưỡng bệnh tốt được."

 

Ta mỉm cười dịu dàng với hắn, nhẹ nhàng nói: "Là do thần thiếp không có khẩu vị."

 

Hắn không nói gì nữa.

 

Hắn cùng ta dùng bữa, ép ta ăn thêm nửa bát cháo, nhìn ta ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nắm tay ta, giọng thở dài, hắn nói: "Vãn Ninh, nàng phải chăm sóc sức khỏe. Năm đó..." Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ bâng khuâng và buồn bã thoáng qua, không giống như đang diễn, hắn nói: "Năm đó những người đã cùng ta trải qua, chỉ còn lại nàng."

 

Ta mỉm cười dịu dàng với hắn, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn, coi như là sự an ủi thầm lặng.

 

Đây là dáng vẻ thấu hiểu của ta, tính cách mà Lý Dực yêu thích nhất.

 

Trong cung, ai cũng biết ta có tính cách tốt, hiền đức, nhân hậu, đối xử hòa nhã với mọi người. Tất nhiên, sự hòa nhã này không phải là mềm yếu dễ bị bắt nạt, để mặc cho kẻ dưới lừa gạt, chỉ là ta rất ít khi so đo chuyện gì, chẳng hạn như phi tần đến thỉnh an muộn, thất lễ trước mặt Hoàng thượng, hay lén lút gửi thư về nhà, ta chưa bao giờ tính toán. Trong cung có sự phân biệt đối xử, nhưng ta luôn đích thân quan tâm đến đãi ngộ của những phi tần không được sủng ái, để tránh họ bị kẻ dưới bắt nạt.

 

Có một số cung nhân có việc tìm đến ta nhờ giúp đỡ, nếu có thể ta đều giúp đỡ. Dù đang bệnh, ta vẫn quản lý hậu cung rất chu đáo, nên ta rất được lòng người trong cung.

 

Đây cũng là lý do Lý Dực luôn tôn trọng ta.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Mọi người đều coi ta như một vị Bồ Tát từ bi nhân hậu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-thu-tue-dan/chuong-5.html.]

Ta đặt tay lên mu bàn tay Lý Dực, với dáng vẻ cung kính, dịu dàng an ủi, không ai nhìn thấy ta cúi mắt, khóe miệng mỉm cười dịu dàng dần thu lại, trên mặt không còn biểu cảm gì.

 

Sáng hôm sau, ta giúp Lý Dực mặc quần áo, hắn nhìn ta nói: "Sao nàng lại dậy rồi, có người hầu hạ, nàng ngủ thêm chút nữa đi."

 

Ta đứng trước mặt hắn, cúi đầu buộc đai lưng vàng cho hắn, nói: "Đây là bổn phận của thần thiếp."

 

Hắn có chút xúc động, nắm tay ta, đôi lông mày sắc bén từ từ dịu lại, hắn thở dài, nói: "Nàng khỏe mạnh, đó là bổn phận lớn nhất rồi."

 

Hắn không biết nghĩ đến điều gì, nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: "Thân thể nàng vốn đã không tốt, hậu cung chỉ có mấy người, còn khiến nàng bận tâm, từng người một, lúc bệnh cũng không để nàng yên tâm, còn dám cầu ta làm chủ, thật là không có quy củ."

 

Ta mỉm cười, không nói gì.

 

Cho đến khi hắn dùng bữa xong và rời đi, hắn cũng không nhắc đến Trân tần. Ta nhìn theo bóng lưng hắn được bao quanh bởi đám người hầu biến mất ở cuối hành lang, rồi mới thu lại ánh nhìn và ngồi xuống.

 

Xuân Lan đứng bên cạnh hầu hạ, có chút nghi hoặc hỏi nhỏ: "Nương nương, sao Hoàng thượng không nhắc đến Trân tần, nô tỳ còn tưởng... còn tưởng Hoàng thượng đến để nói giúp cho Trân tần."

 

Ta cười, nhìn bình hoa mẫu đơn trên bàn. Đây là hoa được Nội vụ phủ hái từ sáng sớm, vẫn còn đọng những giọt sương tươi mới, vẻ đẹp kiêu sa và quý phái. Ta dùng ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa, nói:

 

"Chỉ là một món đồ chơi, năm xưa ngài ấy yêu thích Lý Lệnh Thư đến vậy, vì nàng ta mà trăm bề nhẫn nhịn, mưu tính. Nhưng vì quyền lực mà cũng nói bỏ là bỏ, huống chi Trân tần chỉ là một kẻ thay thế. Chỉ là phạt quỳ ba tháng, dù ta có đánh ch//ết nàng ta, Lý Dực cũng không nói một lời."

 

Ta nhìn bông mẫu đơn Yêu Hoàng lớn bằng miệng bát trước mặt, hơi thất thần, nửa câu còn lại ta không nói ra, nhưng Xuân Lan theo ta nhiều năm, hẳn cũng hiểu.

 

Huống chi, Lý Dực sẽ không vì một món đồ chơi như vậy mà làm ta không vui.

 

Trong lòng Lý Dực, những người nữ nhân trong hậu cung này, mỗi người đều có vị trí và giá trị riêng của các nàng.

 

Giống như Trân tần chỉ là một món đồ chơi để hắn nhớ đến cố nhân, dù được sủng ái nhưng cũng chỉ là một con vật cưng không quan trọng, có thể thay thế bằng vô số vật cưng khác; giống như Giang Uyển Nhất là bậc thang để hắn bước lên cao, giống như Lý Lệnh Thư là nốt chu sa trên ngực, chỉ chạm vào là đau...

 

Giống như ta, là người vợ hiền đức được hắn cưới về để quản lý hậu cung.

 

Xuất thân danh gia vọng tộc, đối với tất cả phi tần của hắn đều ôn hòa bao dung, rộng lượng, cảm xúc ổn định, lợi ích gắn bó chặt chẽ với hắn, luôn đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ vấn đề, hơn nữa mẫu tộc của ta cũng biết điều, năm thứ hai sau khi hắn lên ngôi đã giao nộp toàn bộ binh quyền, không làm ngoại thích lộng quyền.

 

Huống hồ, ta lại không có con - điều này khiến ta trở thành Hoàng hậu phù hợp nhất trong mắt hắn.

 

Không hờn không giận, không tham không kiêu, ta sống như một tượng Phật trong chùa, không có bất kỳ tư dục nào, trong mắt Lý Dực, đó mới là vô hại và hoàn mỹ.

 

Vì vậy, Lý Dực không biết rằng, người như ta cũng giấu một bí mật.

 

Một bí mật đầy mưu mô, có thể phạm vào việc bị tru di cửu tộc.

 

Nhưng ta vẫn mỉm cười dịu dàng, không để ai biết.

Loading...