Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thiên Thu Tuế Dẫn - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-23 13:03:45
Lượt xem: 1,401

14

 

Diệu Nhi của ta, đứa bé còn nhỏ như vậy, mới hai tuổi, nhưng thông minh và ngoan ngoãn, ta yêu thương nó, chỉ mong nó bình an vô sự.

 

Nhưng nó vẫn ch//ết. Mọi người đều nói Giang Uyển Nhất đầu độc nó, ta ôm t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của nó đến tìm Giang Uyển Nhất, nhưng khi mở cửa, nàng mặc một bộ áo đỏ, cười còn thê lương hơn ta.

 

Ta kể đến đây cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Lương phi, ta hỏi nàng: "Ngươi có biết tỷ ngươi nói gì với ta không?" Lương phi yên lặng nhìn ta.

 

Nước mắt dần thấm ra, ta mơ hồ tiếp tục hồi tưởng.

 

Năm đó khi ta đẩy cửa, Giang Uyển Nhất nhìn ta thê lương, nói với ta: "Tiêu Vãn Ninh, năm đó hắn dùng chiêu này đối phó với Thẩm Tri Niệm, công khai loại bỏ nàng ấy, ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày, chiêu này lại dùng lên người ta."

 

"Ta thừa nhận ta đã hại ngươi, nhưng Diệu Nhi không phải do ta ra tay, đứa con đầu tiên của ngươi, là do ta và Lý Dực làm mất."

 

Nàng nhìn ta, từng chữ từng câu nói: "Ta không cần thiết phải lừa ngươi, nếu ta lừa ngươi, ta sẽ không thừa nhận đứa đầu tiên là do ta ra tay, Lý Dực biết, thậm chí còn thúc đẩy."

 

Cuối cùng nàng cười lớn, cười còn khó coi hơn cả khóc, nàng cười điên cuồng, cho đến khi giọng khàn không còn cười nổi nữa, nàng nói với ta: "Tiêu Vãn Ninh, chúng ta đều theo nhầm người."

 

Đúng vậy, không có tội nào nặng hơn việc mưu sát con ta, bởi vì ta là thái tử phi, bây giờ là hoàng hậu, con ta là trưởng tử của quốc gia này, vì vậy việc mưu sát con ta, là một kế hoạch đổ tội hoàn hảo.

 

Cuối cùng nàng nói với ta: "Ta ch//ết rồi, người tiếp theo chính là ngươi."

 

Sau khi nàng ch//ết, ta bị sẩy thai lần thứ ba, liền viết thư cho cha ta, bảo ông giao nộp binh quyền, ta ở trong hậu cung, tiếp tục làm một hoàng hậu ôn nhu hiền đức của Lý Dực.

 

Nhưng không ai biết, đêm Giang Uyển Nhất tự sát ch//ết, ta ôm t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của Diệu Nhi từng bước từng bước đi về cung.

 

Mỗi bước đi trên đường, ta đều nghĩ, ta phải làm sao để gi//ết ch//ết Lý Dực.

 

Ta không hận Thẩm Tri Niệm, không hận Giang Uyển Nhất, vì ta biết rõ hơn ai hết, nguồn gốc gây ra tất cả bi kịch này, đều là vì Lý Dực.

 

Mọi người đều nói ta hiền đức nhân hậu, đối xử ôn hòa với mọi người, không tức giận không ghen tị, nói ta giống như bức tượng Phật trong chùa, không có bất kỳ tư lợi nào, trong mắt Lý Dực, ta luôn vô hại và hoàn hảo.

 

Hắn không biết rằng, một người như ta, cũng giấu kín một bí mật.

 

Một bí mật đầy mưu đồ, có thể diệt bị tru di cửu tộc.

 

Ta muốn gi//ết hắn.

 

Câu chuyện đến đây đã dần dần kết thúc, độc tính của Lương phi đã từ từ phát tác, m.á.u theo khóe miệng của nàng chầm chậm tràn ra, nhưng nàng dường như không cảm nhận được, vẫn cười nhìn ta, hỏi ta: "Ngươi đã làm gì?"

 

Ta quấn chặt áo choàng, lạnh lùng nhìn nàng.

 

Ta đã làm gì?

 

Ví dụ như tìm nàng đang lưu lạc trên phố, thay đổi khuôn mặt của nàng, thuận lợi đưa nàng vào phủ trung thừa, chỉ chờ một ngày tuyển tú, sắp xếp nàng tiến cung một cách hợp lý, trải đường cho con đường báo thù của nàng, giúp nàng thuận lợi đến bên cạnh Lý Dực, còn đưa một bà mụ từng là người hầu cũ của nhà họ Giang đến bên cạnh nàng, để bà mụ dạy nàng món canh thuốc đó, tất nhiên, một quân cờ báo thù như vậy, không bao giờ được phép mang thai, nàng hoàn toàn không đề phòng bà mụ bên cạnh mình, ra tay kín đáo không ai biết.

 

Ví dụ như chuẩn bị trước hương liệu khắc với Lý Dực, để loại bỏ mọi nghi ngờ có thể có lên người ta.

 

Ví dụ như ta lâu nay luôn nằm trên giường bệnh, không có gì làm giảm sự cảnh giác của Lý Dực với ta hơn một hoàng hậu ốm yếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-thu-tue-dan/chuong-14.html.]

 

Ví dụ như việc sẩy thai của Trân tần, Lý Dực nói đợi Trân tần sinh con xong sẽ bỏ mẹ giữ con, ta không quên hắn đã đối xử thế nào với tiên hoàng hậu, con không phải của mình mãi mãi không thể yên tâm, đợi hắn ch//ết rồi, ta có thể làm thái hậu buông rèm nhiếp chính, một thái hậu không cần một hoàng đế bù nhìn quá thông minh.

 

Đại hoàng tử là một lựa chọn thích hợp biết bao.

 

Rụt rè nhút nhát, việc ta cần làm là khiến hắn cảm kích ta khôn xiết, để hắn nhớ rằng, không có ta, hắn và mẹ hắn đều sẽ ch//ết, Thu Dung là do ta sắp xếp, Nguyên phi mắc mưu rất nhanh, hầu như không làm ta tốn chút công sức nào, sau đó mọi chuyện đều thuận lợi, hai mẹ con họ đều cảm ơn ta không ngớt.

 

Ta gi//ết con của Trân tần, dùng tay Lương phi để phá hoại cơ thể của Lý Dực, ta còn có một "đứa con" luôn nghe lời ta, cha và đệ đệ ta lại nắm binh quyền, còn ta thì sao?

 

Trước mặt mọi người, ta vẫn là một hoàng hậu không tranh giành, từ bi bác ái, hiền đức nhân hậu.

 

Ta nhìn m.á.u không ngừng tràn ra bên khóe miệng Lương phi, đứng dậy quay người đi ra ngoài.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Xuân Lan đứng đợi ta bên ngoài, ta cười với nàng, nói: "Đi thôi."

 

Từng bước từng bước đi ra ngoài, những gương mặt của những người quen cũ liên tục lướt qua trước mắt ta.

 

Thẩm Tri Niệm, Giang Uyển Nhất, Lý Lệnh Thư, Lý Bảo Lâm, Tống Tĩnh Anh, Nguyên phi... còn cả những tần phi vô vọng và tuyệt vọng trong hậu cung...

 

Cả đời họ, không thể phá vỡ, không thể nhìn thấu, bị giam cầm trong tình yêu giả dối của Lý Dực mà tự lừa dối mình.

 

Ta may mắn hơn họ.

 

Cuối cùng, ta đột nhiên nhớ lại rất lâu trước đây, khi ta chưa xuất giá.

 

Lúc đó ta chỉ muốn làm tốt vai trò của một thái tử phi có lòng độ lượng, giúp Lý Dực quản lý hậu cung, hiền đức nhân hậu, đối xử hòa nhã, không tức giận không ghen tị, để lại tiếng thơm muôn đời.

 

Ta cũng luôn làm như vậy, không hề oán trách, không hề nghĩ khác.

 

Cuối cùng, cuối cùng, điều hiện lên trong tâm trí ta, lại là một bài từ "Thiên Thu Tuế Dẫn" của Tiên Khâm lão nhân:

 

【Lục ba nam phố, nhất đoạn tiêu hồn phú.

Phạ kiến Giang Nam hợp hoan thụ, lê hoa ảnh tự bĩnh đình nữ. 

Bĩnh đình lệ tự lê hoa vũ, khúc lan can, thâm viện vũ, sầu lai lộ.

Thiếp tự bàng uyên ương hồ bạn trú, lang tự hướng phượng hoàng sơn bạn khứ.

Thí vấn ngân hà kỷ thì độ, hữu tình tổng bị vô tình phụ.

Phụ tình hối bị đa tình ngộ, dục vãng tố. Hưu vãng tố, thiên liên nhữ.】

 

Dịch nghĩa:

【Làn sóng xanh bên bến phía Nam, một đoạn văn tiêu hồn.

Sợ thấy cây hợp hoan ở Giang Nam, bóng hoa lê như cô gái yểu điệu.

Cô gái yểu điệu khóc như mưa hoa lê, lan can cong, sân sâu, đường đến nỗi sầu.

 Thiếp ở bên hồ uyên ương, chàng đi về phía núi phượng hoàng.

Hỏi ngân hà bao giờ qua, người có tình luôn bị người vô tình phụ bạc.

Phụ tình hối hận vì bị người đa tình lừa dối, muốn tố cáo. Đừng tố cáo, trời thương ngươi.】

“Bài từ này thể hiện nỗi buồn, sự chia ly và những đau khổ trong tình yêu”

 

Có tình luôn bị vô tình phụ bạc, đợi sau khi Lý Dực ch//ết, ta và hắn, mới thật sự là không còn gì ràng buộc nhau nữa.

 

(Hết)

Loading...