Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Thật Giả - 16

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:46:07
Lượt xem: 1,797

"Con khốn, nhất định phải cho mày một bài học."

 

Con d.a.o đó đ.â.m vào người tôi, tôi phải khâu 18 mũi và nằm trên giường bệnh viện báo cảnh sát.

 

Hướng phu nhân đến để giải quyết chuyện này cho Hướng Viện. Quý bà ăn mặc hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ vừa đến đã dúi vào tay tôi một khoản tiền.

 

"Giải quyết riêng đi, Hướng Viện là con gái duy nhất của tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, làm sai chuyện cả nhà cũng sẽ hết sức giúp đỡ nó, nếu cô còn muốn sống tiếp ở thành phố này, thì hãy chấp nhận giải quyết riêng đi. Đừng truy cứu nữa.”

 

“Tôi cũng sẽ cho bà già đó một khoản tiền, cô cũng đã lớp 12 rồi, vẫn nên học hành cho tốt đi."

 

"Tôi không muốn số tiền này, tôi chỉ muốn một sự công bằng."

 

Khi bà Tống nhìn vết thương của tôi, bà không ngừng rơi lệ, nắm tay tôi lẩm bẩm rất lâu, cuối cùng chỉ có thể nghe rõ vài chữ.

 

"Đi học... Lệ Lệ... đi học."

 

Bà ấy hy vọng tôi tiếp tục học tập, đừng từ bỏ cơ hội này.

 

Đứa trẻ không có ô, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa, chỉ có thể chạy một mạch đến cùng.

 

Tôi chấp nhận hòa giải, ký tên vào đơn thỏa thuận.

 

Hướng Viện trực tiếp đi du học, chuyện này bị mọi người quên lãng.

 

Vừa tròn mười tám tuổi, tôi đã tự mình đổi tên.

 

Tôi lấy họ của bà Tống.

 

Nếu có thể, tôi cũng muốn trở thành con của bà.

 

"Mọi người thích câu chuyện này không? Con gái của bà suýt nữa đ.â.m c.h.ế.t đứa con gái khác của bà đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-kim-that-gia-vhdc/16.html.]

Cả phòng chìm vào im lặng, Hướng phu nhân không nói lời nào.

 

Chỉ có Phó Quân Diễm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Thật ra lúc đầu tôi tiếp cận anh Quân Diễm là có mục đích.

 

Nhà anh giàu có, quyền lực, nếu có thể tiếp cận anh, có lẽ tôi sẽ không bị bắt nạt tại cuộc sống đại học.

 

Nhưng may mắn thay, ở đại học tôi đã gặp được bạn cùng phòng tốt, người cố vấn tận tâm, và cả tình yêu của đời mình.

 

Tôi và anh Quân Diễm đều yêu nhau.

 

Anh ấy đồng ý giúp tôi thu thập thông tin về nhà họ Hướng những năm qua, không ngờ lại phát hiện ra nhiều năm trước, họ đã bị tráo đổi một đứa trẻ.

 

Thế giới này thật nhỏ bé.

 

Ngày biết sự thật, tôi nằm gục bên bồn cầu, nôn mửa đến mức kinh tởm.

 

Nôn đến cuối cùng, nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của tôi.

 

Người mà tôi từng khao khát tìm kiếm, lại là người làm tổn thương tôi sâu sắc nhất.

 

"Vì vậy sau khi nhận nhau, tôi chưa từng coi các người là người nhà, các người khiến tôi cảm thấy kinh tởm."

 

Tôi kéo tay Phó Quân Diễm định rời đi.

 

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói của Hướng phu nhân vang lên từ phía sau.

 

"Lệ Lệ, là bố mẹ có lỗi với con... nhưng, vẫn mong con có thể buông bỏ mọi chuyện."

 

Buông bỏ? Nói thật dễ dàng!

 

Loading...