Chạm để tắt
Chạm để tắt

THIÊN KIM GIẢ MẠO - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-17 03:29:28
Lượt xem: 2,542

19

Sau khi đồng ý, anh hỏi lý do.

Có lẽ lúc này nhu cầu tâm sự quá lớn, tôi không kiềm được, kể hết mọi chuyện cho anh.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh trầm giọng nói, "Không sao, tiền sẽ đến trong mười phút, sáng mai tôi sẽ đưa các bạn về."

Tôi muốn từ chối, nhưng Phó Tầm đã quyết định.

Điện thoại bị ngắt, tôi nghe tiếng bận rộn bên tai, thất thần.

Sáng hôm sau, Phó Tầm nhắn tin cho tôi rất sớm, tôi xin phép nghỉ với cố vấn, đang chuẩn bị đến khách sạn tìm bố thì gặp Phó Tầm ở cổng trường.

Anh đỗ xe ở cửa khách sạn, rồi đi bộ đến cổng trường đợi tôi.

Hôm nay Phó Tầm không mặc vest mà mặc bộ đồ bình thường, gần ba mươi tuổi, đứng tựa vào cây châm thuốc, trông vẫn mang chút vẻ thanh xuân.

Tất nhiên.

Cái gọi là vẻ thanh xuân ấy, khi anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, lập tức tan biến.

Phó Tầm có đôi mắt rất sắc bén.

Khi anh nhìn tôi, tôi luôn có cảm giác bị nhìn thấu.

Người lăn lộn trong thương trường, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén.

Đang thất thần, Phó Tầm đã bước tới.

"Đi thôi."

Tôi gật đầu, đi theo sau anh.

Phó Tầm cùng tôi đón bố, rồi tự mình lái xe đưa chúng tôi về nhà.

Ngồi trong xe sang của Phó Tầm, bố tôi không thoải mái, chỉ ngồi mép ghế, sợ làm bẩn xe.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là—

Suốt đường đi, Phó Tầm luôn nói chuyện với bố tôi.

Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng dường như biến mất, người đàn ông ngồi trước lái xe, trở nên thân thiện.

Mấy giờ đồng hồ lái xe, Phó Tầm đưa chúng tôi đến bệnh viện trung tâm huyện nhà.

Tuy nhiên, khi vào bệnh viện, Phó Tầm lại từ cốp xe lấy ra rất nhiều đồ bổ, nói là mang tặng mẹ tôi.

Bố tôi liên tục cảm ơn, tay cọ cọ, càng thêm không tự nhiên.

Trong phòng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-kim-gia-mao/chuong-19.html.]

Gặp mẹ tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may.

Mặc dù đã ở giai đoạn cuối, nhưng sắc mặt mẹ tôi vẫn ổn, không giống như tôi tưởng tượng là yếu ớt.

Chào hỏi xong, vừa lúc có y tá đến thay chai truyền dịch cho mẹ, nhắc chúng tôi đổ rác trong phòng bệnh.

Tôi vội đáp một tiếng.

Tuy nhiên, chưa kịp làm gì, Phó Tầm đã chủ động cúi xuống, buộc túi rác, quay người đem ra ngoài.

Tôi thậm chí còn hơi bất ngờ.

Với địa vị của Phó Tầm, có lẽ ở nhà anh chưa bao giờ phải đổ rác?

Và cả ngày hôm đó, Phó Tầm chứng minh rằng, lúc này anh không phải là tổng giám đốc Phó, chỉ là Phó Tầm.

Mua cơm, mang cơm, mua đồ dùng.

Xếp hàng lấy nước nóng, đi lấy nước trong chậu rửa mặt.

Những việc này, Phó Tầm đều chủ động làm.

Thực ra với anh, những việc này thường có trợ lý và người giúp việc làm, anh không cần động tay.

Mẹ tôi tính tình vui vẻ, trong cuộc sống thường thích đùa giỡn.

Trong bữa tối, mẹ tôi cười hỏi Phó Tầm, "Cậu Phó à, cậu có phải... thích con gái tôi không?"

Mặt tôi đỏ bừng, "Mẹ!"

Quay lại định giải thích với Phó Tầm, nhưng anh đã lên tiếng trước.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ mỉm cười, đáp lại không chút do dự.

"Đúng vậy."

"Cháu chào bác."

Sau đó, không ai nói về chủ đề này nữa.

Nhưng phản ứng của mọi người lại hoàn toàn khác nhau.

Mẹ tôi cười không khép miệng được, còn bố thì bận rộn đút cơm cho mẹ, tính ông vốn nhút nhát, dù không nói lời nào nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên.

Phó Tầm vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Chỉ có tôi.

Từ đầu đến cuối, tai đỏ bừng.

Loading...