Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Là Thần Tượng Của Tôi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-03 12:05:11
Lượt xem: 383

Tôi thề, tôi nhất định chỉ nói chuyện công việc, giữ hình tượng lạnh lùng cao ngạo suốt buổi quay!

"Anh Kỷ, anh... Xin chào! Tôi... Là trạm tỷ Tiểu Hắc Tử, rất vinh hạnh được hợp tác cùng anh!" Lần đầu tiên gặp Kỷ Diên, tôi cảm thấy mình như bị trúng độc câm, giọng nói run run.

Bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu cảm giác mọi người trên mạng cãi nhau chí chóe, đến khi gặp mặt ở ngoài đời lại biến thành cháu chắt rồi.

"Xin chào." Có lẽ giọng điệu run rẩy của tôi hơi buồn cười, giọng nói của anh ta mang theo ý cười.

Tôi ngại ngùng ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì sững người một lúc, sau đó lên tiếng: "Không cần căng thẳng vậy đâu, ảnh em chụp rất đẹp."

Phải nói là, hợp tác cùng Kỷ Diên là một chuyện rất vui vẻ.

Sau nhiều ngày hợp tác, tôi phát hiện anh ta là một người rất nghiêm túc trong công việc, cũng rất sáng tạo, trong quá trình quay phim luôn đưa ra những ý kiến độc đáo của riêng mình.

Tôi cũng nhân cơ hội âm thầm cởi bỏ danh hiệu "Tiểu Hắc Tử".

Trước đây quả thực là tôi thiển cận rồi, fan làm chuyện gì thì liên quan gì đến Kỷ Diên?

Thật ra tôi là kiểu người hâm mộ người tài giỏi, sân khấu tuyệt vời, thực lực tuyệt đối có thể khiến tôi có thiện cảm với người đó một cách nhanh chóng.

Ở phim trường có rất nhiều bậc thầy trong ngành, ở đây mỗi ngày đều phải không ngừng học hỏi kiến thức mới, rất mệt, nhưng cũng rất bổ ích.

Do nhiếp ảnh là tự học, nên kỹ thuật luôn là điểm yếu của tôi.

"Tiểu Ly, nhìn vào những tác phẩm của cô, có thể thấy kỹ thuật chụp ảnh của cô không được tốt lắm, nhưng lại rất có hồn, tại sao vậy?" Tiền bối nhìn tác phẩm của tôi, có chút khó hiểu.

Tôi cẩn thận nhớ lại, bản thân đến với con đường nhiếp ảnh này là vì muốn làm trạm tỷ, muốn chụp thật nhiều ảnh của Du bảo bối.

Bởi vì yêu thích, cho nên luôn nỗ lực lưu giữ lại từng khoảnh khắc rạng rỡ.

"Tôi nghĩ có lẽ là vì yêu thích người đó, nên ống kính của tôi cũng sẽ mang theo hơi ấm, sẽ cảm nhận được cảm xúc của người trước ống kính, nắm bắt sự thay đổi." Nói rồi tôi lại nhớ đến Du bảo bối đáng yêu, giọng điệu không khỏi mang theo vài phần vui vẻ.

"Ồ..." Tiền bối nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Diên ca, sao anh lại bị sặc thế!"

Nghe thấy tiếng động, tôi nhìn sang, Kỷ Diên ho đến mức mặt đỏ bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-kim-gia-la-than-tuong-cua-toi/chuong-8.html.]

"Không sao chứ?"

"Không sao." Anh ta né tránh ánh mắt tôi một cách thiếu tự nhiên.

Hôm nay buổi quay có chút không suôn sẻ, không biết vì sao Kỷ Diên cứ không thể nhập tâm được.

Lúc thì nhìn vào ống kính bỗng dưng bật cười, lúc thì ánh mắt lại lảng tránh.

Hôm nay sao anh ta trông ngại ngùng thế nhỉ?

Tôi thở dài, đặt máy ảnh xuống, bất lực nhìn anh ta, cũng không nói gì.

Anh ta cũng nhìn lại tôi, đôi mắt sáng long lanh, vừa chạm phải ánh mắt tôi đã không nhịn được cười.

Thấy tôi trừng mắt, anh ta lại nhanh chóng ngừng cười, vẻ mặt như vừa làm sai chuyện, đâu còn là Kỷ Diên oai phong lẫm liệt trên sân khấu nữa?

Có lẽ hôm nay anh ta thật sự không được khỏe.

"Hay là hôm nay quay đến đây thôi?" Tôi là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

Thấy Kỷ Diên gật đầu, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra cổng đợi Du Du đến đón.

Ba Tô nói hôm nay nhà có khách, bảo tôi về sớm ăn cơm.

Lúc sáng bước vào phim trường thì trời quang mây tạnh, vậy mà ra ngoài thì trời đã đổ mưa tầm tã. Hình như bên trong trung tâm thương mại có người đang biểu diễn, tiếng nhạc ồn ào át đi tiếng mưa, tôi nhàm chán nghịch điện thoại.

【Du Du, chị đến chưa?】

【Ly Ly, chị bên này có chút việc gấp, chị đã gọi xe giúp em rồi.】

Tôi nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt. Tôi nhàm chán nhìn những giọt mưa rơi xuống đất.

"Bíp bíp!"

Tôi ngẩng đầu nhìn, Kỷ Diên hạ cửa kính xe xuống giục giã: "Lên xe nhanh, mưa to quá."

Tôi đang định từ chối, thì bác tài xế phía sau bắt đầu sốt ruột giục Kỷ Diên nhường đường.

Trong lúc cấp bách, tôi vội vàng lên xe.

Loading...