Chạm để tắt
Chạm để tắt

THIÊN ĐỊNH NỮ ĐẾ - Phần 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:46:47
Lượt xem: 333

14.

Ta đã đến địa điểm đã hẹn với mọi người.

Đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Liễu Y Vân, lần trước ngươi giúp Hứa Chiêu Nghi, chẳng lẽ không sợ nhiễu loạn kế hoạch của chúng ta?"

Ta không nhanh không chậm xoay người.

Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý Vân Dao đập vào mắt.

Không hổ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Ta nhìn đôi mắt hạnh trong veo như nước của nàng, nói: 

"Cho dù đổi lại là ngươi, ta cũng sẽ ra tay ngăn cản.”

“Phụ thân ngươi chuẩn bị xong chưa? Ít ngày nữa, trong cung sẽ có biến lớn.”

Nàng gật gật đầu: 

"Tất nhiên.”

Lúc ta trở về, Tiêu quý phi vừa vặn đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm ta.

“Ngươi đã đi đâu?”

Ta nghiêng người, nhấc dược liệu trong tay lên, nói: 

"Biểu tỷ, Y Vân vừa mới đi lấy dược liệu.”

“Vừa rồi tiểu thái giám nói, ngươi cùng tiện nhân Lý Vân Dao gặp mặt?”

Ta che mặt: 

"Vừa rồi trên đường gặp Lý Tiệp Dư, nàng thấy dược liệu trong tay ta, liền muốn ta đưa cho nàng, ta không đưa, nàng liền tát ta một cái, còn nói... còn nói nếu biểu tỷ không quản giáo tốt ta, nàng sẽ tự mình quản giáo..."

Khóe mắt ta rưng rưng, lộ ra nửa khuôn mặt còn lại.

Trên mặt hiện lên một vết tát đỏ rõ ràng.

Trông vô cùng đáng thương và hèn nhát.

Tiêu quý phi cười nhẹ: 

"Đánh chó còn phải xem chủ, xem ra Lý Tiệp dư căn bản không để bổn cung vào mắt!"

T lén đưa những viên thuốc đã pha sẵn cho Tiêu quý phi.

Nàng ỷ vào Hoàng Thượng không cảnh giác nàng, lấy cớ nhờ người truyền tin cho Hoàng Thượng, nói thân thể nàng không khỏe, có thể nguy hiểm tính mạng.

Hoàng thượng quả nhiên sốt ruột chạy tới.

Hai người tâm sự với nhau, nhưng trong lòng Tiêu quý phi vắt ngang rất nhiều gai không nhổ được.

Khi hôn Hoàng thượng, nàng nói dối là vừa uống thuốc xong.

Nàng đem viên thuốc hòa tan trong khoang môi hai người.

Hai người ở trong điện ân ái.

15.

Không ngờ, một trận ôn dịch chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã quét sạch hoàng cung.

Trận ôn dịch này tới rất kỳ quặc.

Vừa mới bắt đầu không đau không ngứa không có dấu hiệu.

Nhưng qua hai ngày, cả người liền nổi lên mẩn đỏ dày đặc.

Mấy ngày trôi qua.

Vết mẩn đỏ vẫn chưa hết, ngược lại càng ngày càng nặng hơn.

Vùng bị ảnh hưởng đỏ và ngứa, và bệnh nhân bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như sốt và ho.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới hoàng cung lòng người hoảng sợ.

Mỗi ngày Tiêu quý phi bảo ta mát xa huyệt vị, bảo ta tìm thuốc mỡ tiêu hết mẩn đỏ trên người.

Ta cũng không có biện pháp.

Nàng tức giận ném chén trà về phía ta.

Hoàng thượng cả ngày bị những chuyện này bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Lần đó ngủ lại trong phòng Lý Vân Dao.

Lý Vân Dao muốn nói lại thôi: 

"Hoàng thượng, thần thiếp từng gặp qua loại tình huống này trên một quyển sách cổ, chỉ là không biết có nên nói hay không..."

"Triều Hạ trăm ngàn năm trước, lúc ấy có một nữ tử ăn mặc quái dị tới, nữ tử kia rất giống với Hứa Chiêu Nghi, nói với hoàng đế triều Hạ mọi người bình đẳng, còn nói rất nhiều chuyện tương lai sẽ phát sinh, sau đó cũng ứng nghiệm, hai người không lâu sau yêu nhau."

“Theo ghi chép, sau khi nữ tử kia vào cung không lâu, trong cung cũng sinh ra một hồi ôn dịch.”

"Theo ghi chép trong sách cổ, trận ôn dịch đó cũng giống như tình hình hiện tại, thần thiếp cũng không biết hai chuyện này có liên quan hay không..."

Ngón tay Hoàng thượng hơi dừng lại, tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương.

Nhàn nhạt nói: 

"Dã sử mà thôi.”

Những người khác không biết tình hình thực tế, nhưng Hoàng thượng biết.

Hứa Chiêu Nghi tuy rằng làm theo như lời ta nói, giả bộ là người đến từ cùng một chỗ với Tiêu quý phi.

Nhưng Hứa Chiêu Nghi thực sự là người nơi này.

Mà Tiêu quý phi thân là con gái huyện lệnh, lúc trước gặp mặt, nàng quả thật đã mặc y trang dị phục.

Hoàng thượng lo lắng ấn xuống.

Nhưng lời đồn này càng ngày càng truyền khắp hậu cung.

Trên dưới hoàng cung lòng người hoảng sợ.

Có đại thần cả gan can đưa ra lời khuyên.

"Từ khi Tiêu quý phi vào cung tới nay, trong hoàng cung sinh ra không ít chuyện, đoạn thời gian trước gây ra loạn cũng đã đủ nhiều, hôm nay ôn dịch hoành hành có lẽ cũng là bởi vì nàng mà nổi lên!"

“Theo thần thấy, nên tru sát Tiêu quý phi ngay tại chỗ, để phòng ngừa thiên tai nguy hại nhân gian!”

“Thần tán thành!”

Hoàng thượng bất đắc dĩ, chỉ có thể tống Tiêu quý phi vào lãnh cung.

Đêm đó hắn lại phát hiện, hắn không thể tiếp tục hành sự phòng the!

Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày đó cùng Tiêu quý phi gặp mặt.

Hoàng thượng lập tức chạy tới gặp Tiêu quý phi.

Tiêu quý phi ngồi trong Vinh Hoa cung, đang bình tĩnh thưởng thức trà, nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc.

Hoàng thượng sắc mặt đen trầm: 

"Nhàn nhi, nàng vì sao lại hạ dược trẫm, thuốc kia của nàng từ đâu mà có, vì sao nàng không tin trẫm?"

“Tin ngươi?”

Tiêu quý phi phảng phất nghe được chuyện vô cùng nực cười, dần dần cười ra nước mắt.

“Ta rất tin tưởng Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng thì sao? Hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên chân tâm của ta!”

“Lúc đầu ngươi đã hứa sẽ luôn đối xử tốt với ta, không để ta chịu khổ, dù không có con cũng không sao.”

"Nhưng bây giờ, ngươi nhiều lần sủng hạnh tú nữ, vì những tiện nhân kia mà cấm túc ta, để cho ta phạt chép nữ tắc, thậm chí còn muốn đem ta tống vào lãnh cung!"

"Nếu không phải lúc trước ta nói cho ngươi biết, tương lai sẽ có một nữ tử tên là Tạ Như mưu phản xưng đế, có lẽ ngôi vị hoàng đế hiện tại của ngươi cũng sớm chắp tay nhường cho người ta rồi!"

Hoàng thượng sắc mặt âm trầm tát Tiêu quý phi một cái.

Nàng không thể tin, lập tức ném chén trà nhào tới đánh vào n.g.ự.c hắn.

“Ngươi bây giờ thậm chí còn dám động thủ với ta! Tạ Minh, ta thật hối hận lúc trước đã thích ngươi!”

Hoàng thượng cũng ngờ được nàng sẽ thành bộ dáng chanh chua này.

"Sách cổ ghi lại ngươi sẽ mang đến tai họa, bây giờ xem ra cũng không giả dối, ôn dịch hoành hành có lẽ xác thực không thoát khỏi liên quan đến ngươi!"

Cũng chính vào lúc này.

Lý tướng quân dẫn người xông vào hoàng cung, đạp phá trước Kim Loan điện.

Ngàn vạn thiết kỵ, binh lính bao vây hoàng cung.

Người của các cung điện cũng đều bị khống chế.

Bệnh dịch hoành hành, trên người mỗi người đều nổi mẩn đỏ.

Nhưng binh lính mưu phản, người người không ngại.

Tinh thần của người trong cung điện đã giảm đi rất nhiều.

Tiêu quý phi và hoàng thượng đang dây dưa, hoàng thượng vừa tát một cái, binh lính mặc khôi giáp nối đuôi nhau mà vào.

Bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị áp giải đến trước Kim Loan điện.

Trên đầu Tiêu quý phi búi tóc rối bù.

Bối rối nhìn về phía bốn phía, lại ở phía trước nhìn thấy thân ảnh của ta.

Ta vươn tay, cười vẫy tay với nàng.

“Biểu tỷ.”

Nàng trừng to mắt, nói: 

"Là ngươi! Tiện nhân ngươi đã làm gì? Hoàng thượng đâu?”

Ta đứng trước kỵ binh.

Lý Vân Dao và Hứa Chiêu Nghi đứng ngay sau lưng ta.

Hướng về phía Kim Loan điện.

Trong điện trọng thần triều đình bị vây khốn, nhưng căn bản không có viện binh.

Ngắn ngủn hai nén nhang, trên dưới hoàng cung không tốn nhiều sức đã bị bắt hết.

Trái tim họ tan vỡ vì bệnh dịch và tin đồn đó.

Bệnh dịch?

Chúng ta đã tạo ra nó.

Không c.h.ế.t được người, nhiều nhất cũng chỉ là bộ dáng dọa người một chút, cùng với toàn thân mệt mỏi mà thôi.

Tin đồn.

Chúng ta đã tạo ra nó.

Trước đó làm không ít sách cổ, biên soạn đoạn chuyện xưa này.

Thuốc mỡ dung mặt Tiêu quý phi kia càng là một loại độc dược mãn tính.

Sau này, vì để tăng lên khoái cảm chuyện phòng the, nàng thậm chí dung nó ở trong bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thien-dinh-nu-de/phan-4.html.]

Độc trong cơ thể Hoàng thượng đã sớm xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Loại thuốc mỡ này vốn có giá trị xa xỉ.

Là ta ở Tây Vực nhìn thấy người khác dùng qua, liền thành tâm thỉnh giáo.

Người đó liền đại phát từ bi dạy ta.

Ta cong môi, cao cao tại thượng trước mặt Tiêu quý phi.

Không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, siết chặt cằm nàng ta.

Ý cười càng sâu.

“Ngươi không phải Tiêu Nhàn Nhi, nhưng ta cũng không phải Liễu Y Vân.”

“Tên ta là - - Tạ Như!”

Nàng đột nhiên trừng to hai mắt, nói: 

"Không thể nào, ngươi làm sao có thể là Tạ Như?”

Ta chỉ cười nhạt, không giải thích.

Ngươi càng biết nhiều, ngươi càng đi sớm.

Từ đó về sau, không ai nhìn thấy hoàng thượng đi đâu.

16.

Ngàn vạn binh lính vây quanh Kim Loan điện.

Trước mặt các đại thần, ta cười khanh khách lấy di chiếu của tiên hoàng ra.

"Hoàng thượng đã chết, di chiếu của tiên hoàng ở đây, ta sẽ đăng cơ, ai có dị nghị?"

Ta cong môi cười cười.

Tay còn lại cầm kiếm, phản chiếu ánh sáng vô cơ lạnh lẽo.

Giống như chiếu vào trên mặt mọi người trong điện.

Chúng thần không dám thở mạnh, nhao nhao cúi đầu.

Nhưng lại đem lực chú ý tập trung vào chuyện ta muốn đăng cơ.

Dường như một nữ tử đăng cơ, so với Hoàng thượng mất tích, phản quân vây cung còn nghiêm trọng hơn.

“Thật là vớ vẩn! Nữ tử làm sao có thể đăng cơ!”

“Từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghe nói chuyện hoang đường như vậy!”

“Lý tướng quân sao có thể để nàng làm bậy?”

Lý tướng quân cười lạnh một tiếng, nói: 

"Lúc trước hoàng thượng g.i.ế.c hết nữ tử tên Tạ Như trong thiên hạ, chuyện hoang đường như vậy các ngươi còn chấp nhận được, bây giờ lại không biết xấu hổ nói bổn tướng quân?"

Trong khoảng thời gian ngắn.

Trong Kim Loan điện không ai lên tiếng.

Lý tướng quân mắt đỏ tươi.

Phu nhân của ông, cũng tên là Tạ Như.

Nhưng ngày quan binh xông vào phủ tướng quân, không ai để ý thỉnh cầu của ông, áp giải phu nhân của ông đến hành pháp trường.

Ông chỉ nhớ rõ ngày đó ánh mặt trời thiêu đốt dữ dội đến nỗi ánh mắt chua xót không chịu nổi.

Phu nhân của ông từ trước đến nay đều cười tươi như hoa, nay cả người cứng ngắc lạnh như băng, bị người treo ở trên tường thành.

Sau đó, có một thiếu nữ ánh mắt lạnh như băng tìm tới ông.

“Ông muốn báo thù sao? Chúng ta có thể hợp tác.”

Nàng đã lên kế hoạch cho mọi thứ.

Thậm chí còn thiết kế thuốc mang thai giả.

Hết thảy hết thảy, tính toán của nàng gần như là được hoàn thành tất cả.

Vị đại thần nhiều lời nhất kia, không kịp nói câu tiếp theo.

Đã bị ta phất tay c.h.é.m c.h.ế.t dưới kiếm.

Máu tươi tung tóe tại chỗ.

Mọi người câm như hến.

Binh lính phía sau khí thế hung hồn.

Tiêu quý phi bị ném ở trên điện.

Ta cầm kiếm từng bước ép sát.

“Ngươi có biết không? Ta vốn muốn cùng a tỷ ở yên một góc phố phường, không muốn bước vào hoàng cung ăn thịt người này nửa bước.”

"Đáng tiếc, a tỷ đã chết, chút nguyện vọng nhỏ này của ta mà các ngươi cũng không muốn thỏa mãn, vậy thì g.i.ế.c đi!"

“Tiêu quý phi có hài lòng với tình hình trong cung do ta làm chủ không?”

Nàng ta thích vẻ đẹp.

Ta liền nhấc kiếm lên, rạch nát mặt nàng.

“Giết ta đi! Tiện nhân ngươi mau g.i.ế.c ta đi!”

Nàng chỉ cầu một cái chết.

Ta biết nàng cầu c.h.ế.t như vậy là muốn sau khi c.h.ế.t sẽ trở lại cái kia thế giới của nàng.

Nhưng ta sẽ không để cho nàng như nguyện.

Ta lạnh giọng hạ lệnh: 

"Trói nàng ta lại cho ta.”

Thế gian vạn sự ngăn trở ta, ta sẽ không nhượng bộ trừ cho đến chết.

Bọn họ muốn bóp c.h.ế.t ta từ trong nôi, phủ nhận giới tính của ta.

Nhưng ta không nhận.

Hôm nay muốn ta chết, ta càng muốn nghịch lại!

Ta cười và nói:

"Biết vì sao ngươi thua không?"

“Ngươi chỉ xóa đi một trong những kết cục trong tương lai của ta, miễn là ta còn sống, ta có thể tạo ra kết cục mới bằng cả hai tay, bằng đầu óc của ta.”

Nàng lại như là không nghe được lời ta nói, nhìn chằm chằm kiếm trên tay ta, muốn xông tới tự tử.

Ta lại cười: 

"Muốn c.h.ế.t sao? Cảm thấy c.h.ế.t là có thể trở lại thế giới của ngươi sao? Ta lại không cho ngươi được như ý nguyện đó.”

Ta sai người bẻ gãy tay chân nàng, cắt đứt gân tay gân chân.

Nàng ta giống như một đống thịt nát nằm liệt trên mặt đất.

Hai mắt nàng tràn đầy oán hận.

Trừng mắt nhìn ta, rồi lại không hiểu vì sao ta biết những thứ này.

Đám đại thần kia ném ánh mắt cho Lý tướng quân, ý bảo ngăn cản ta.

Nhưng Lý tướng quân làm như không thấy.

Cuối cùng ta cũng thấy vui, ném kiếm, hướng hắn cùng mấy người khác nói:

“Chơi chán rồi, các ngươi tiếp tục chơi, đừng g.i.ế.c c.h.ế.t là được.”

“Những đại thần này, nếu không theo, g.i.ế.c không tha, nhân tài dân gian nhiều như sao, không ai không thể thay thế, coi như là rót m.á.u mới vào triều đình vậy.”

Bọn họ sợ đến phát điên.

Lần lượt đều đầu hàng.

17.

Ngày lên ngôi.

Hoàng thượng......

A không, Tạ Minh hiện giờ đã trở thành tù nhân, bị trói ở chỗ tối của Kim Loan điện.

Hắn mở to hai mắt, mắt rơi hai hàng trọc lệ.

Chứng kiến ta từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế.

Ta ngồi trên long ỷ, một tay chống trán.

Không chút để ý liếc về phía giam giữ Tạ Minh, nhếch môi cười cười.

Dùng môi, gằn từng chữ: 

"Xuống địa ngục đi.”

Trong địa ngục, chờ đợi ngươi chỉ có thống khổ và tra tấn.

Mà ta, sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý, thay a tỷ ta nhìn lại thiên hạ.

Trẫm là thiên nữ.

Sau khi ta thượng vị, chiếu lệnh tuyên bố đầu tiên, chính là lập bia cho những nữ tử tên Tạ Như trong thiên hạ.

Có oan kêu oan, nếu là địa phương mặc kệ, có thể hướng kinh thành tố cáo.

Sau khi ban phát, vụ án tích lũy rất lâu đều được xử lý ngay ngắn trật tự.

Đời sau đã nói trẫm là Nữ Đế Thánh Minh, danh hiệu Thánh Minh này, trẫm liền gánh vác thật tốt.

A tỷ.

Cuối cùng ta đã thành công trong việc làm điều đó.

Vì a tỷ, vì những nử tử tên Tạ Như trong thiên hạ mà báo thù.

Hứa Chiêu Nghi bắt đầu học võ, nàng nói, hoàng cung không nhốt được nàng.

Nàng cũng muốn giống như a tỷ của nàng, giúp đỡ rất nhiều người.

Lý Vân Dao cũng không ở trong cung.

Nàng theo phụ thân nàng Lý tướng quân trấn thủ biên cương.

Mang theo hài cốt của mẫu thân nàng, trở về quê cũ.

Hồi lâu sau, ta mới biết được, thì ra dì Trương lúc trước chưa bao giờ nhận lầm ta.

Bà là bởi vì sợ quan binh phát hiện nên chỉ dám gọi ta là A Sương.

Sau đó có người hỏi dì Trương có chuyện gì về ta.

Bà cười nhớ lại: 

"A Như ấy à, từ nhỏ con bé đã có tiền đồ rồi!”

- Hết -

Loading...