Thích Một Thái Giám Thì Đã Sao? - Chapter 7 - Hoàn văn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:47:46
Lượt xem: 1,554

*15*

Lúc ta rời khỏi địa lao, vừa vặn đụng phải Liễu Nhược Uyển được thả ra.

Nàng đắc ý nhìn ta: “Ta vào tù sớm là do ngươi làm sao? Ngươi cũng là người xuyên sách? A, còn không phải đấu không lại ta sao.”

Ta biết rằng thế giới của ta là một cuốn sách.

Nhưng nàng đã đoán sai.

Ta mới không phải là xuyên sách.

Ta mạnh mẽ tát nàng một cái, sau đó xoay người đi tìm Đại Lý tự khanh, dùng quyền lực của công chúa để cho hắn theo ta đến phủ tướng quân.

Hạ Cảnh Xuyên vốn định đóng cửa không cho ta vào.

Lại bị ta đạp một cước bật cửa.

“Cút! Bản công chúa muốn vào, ngươi hiện tại không có tư cách cản!”

Ta trực tiếp đi đến phòng ngủ của Hạ Cảnh Xuyên, tìm được mật thất nơi hắn từng giam giữ ta.

Không sao rồi.

Tiểu Đức Tử hóa ra cũng bị nhốt ở đây.

Tiểu hài tử mười tuổi người đầy vết thương, đã gầy đi rất nhiều.

Một khắc nhìn thấy ta kia, hắn đỏ mắt, lớn tiếng khóc gọi: “Nương nuôi~!”

Ta chạy tới ôm lấy hắn.

“Không có việc gì, nương ở đây, nương ở đây.”

*16*

Vết thương trên người Tiểu Đức Tử là Liễu Nhược Uyển gây ra, nàng đem toàn bộ tức giận đối với ta đổ lên người Tiểu Đức Tử.

Ta lại đi vào địa lao, nhìn Liễu Nhược Uyển một lần nữa bị nhốt vào, lạnh lùng phân phó Ngự Sử: “Thay ta chiếu cố Liễu tiểu thư thật tốt.”

Ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ “chăm sóc tốt”.

Ngự Sử nghe liền hiểu.

Hắn cũng không phải Bùi Hiên.

Trực tiếp vung roi quất lên người Liễu Nhược Uyển.

Bên tai nhất thời vang lên tiếng kêu thống khổ của Liễu Nhược Uyển.

Ngự sử nịnh nọt với ta: “Công chúa điện hạ, như vậy được không?”

Ta cười khẽ.

“Đừng g.i.ế.c c.h.ế.t là được.”

*17*

Sau khi chuyện Hạ Cảnh Xuyên muốn bao che giặc phản quốc truyền ra, sự kính ngưỡng của dân chúng đối với hắn toàn bộ biến mất.

Hắn bất đắc dĩ chủ động từ chức về nhà.

Mà thân phận tướng quân mà hắn kiêu ngạo lại được Võ Trạng Nguyên mới tới tiếp nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thich-mot-thai-giam-thi-da-sao/chapter-7-hoan-van.html.]

Vào ngày hắn rời đi, hắn đã gặp ta ở khu vườn phía sau nơi từng bỏ rơi ta.

“Vân Nương…” Hắn vô cùng tiều tụy nhẹ giọng gọi ta.

Ta lại thản nhiên liếc hắn một cái: “Biểu ca gọi sai rồi, ta tên Anh Nga, Vân Nương trong miệng ngươi, đã sớm c.h.ế.t rồi.”

Hắn còn muốn nói cái gì, lại bị tiểu Đức Tử bên cạnh ta cắt ngang: “Cút xa một chút, đừng nghĩ tiếp cận chúng ta, tôn trọng công chúa điện hạ một chút đi, ngươi chính là kẻ bao che cho phản tặc!”

Hạ Cảnh Xuyên muốn nổi giận, nhưng bị câu nói cuối cùng của Tiểu Đức Tử làm cho nín họng.

Cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

*18*

Ban đêm, sau khi Hoàng thượng ngủ, Bùi Hiên vốn nên quay về phủ đệ của mình xuất hiện trên giường của ta.

Nhìn má ta đỏ bừng.

“Công chúa bình tĩnh, ta là thái giám…”

Ta nhấc chân giẫm lên n.g.ự.c hắn, nở nụ cười: “Thái giám thì sao?”

Vừa dứt lời, ta lấy ra hộp gỗ do thái giám tên Tiểu Cực kia tặng.

Ném tới trước mặt Bùi Hiên.

“Cầm lấy.”

Bùi Hiên giật mình hồi lâu, đại khái là biết hôm nay khó thoát.

Cuối cùng, hắn nắm lấy cổ chân ta.

Đôi mắt đen lóe lên cảm xúc khó hiểu.

“Vậy, thứ cho Bùi mỗ vượt giới hạn.”

*19*

Bùi Hiên bắt đầu ngủ qua đêm trong cung điện của ta.

Có một lần sau khi xong chuyện, ta một cước đạp hắn xuống giường.

Bùi Hiên mơ hồ.

Ta lại nâng cằm của hắn lên: “Nói, rốt cuộc ngươi thích ta từ lúc nào?”

Bùi Hiên ngượng ngùng quay đầu.

Lại bị ta một lần nữa xoay lại.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhìn vào mắt ta trả lời.

“Lần đầu tiên đến phủ tướng quân ban thưởng, bắt gặp ánh mắt lúc người quỳ gối ở cuối cùng, vụng trộm ngẩng đầu nhìn thần.”

Giờ ta mới biết.

Hắn chỉ vì một cái nhìn đơn giản kia, động tâm mà nhẫn nhịn ta hết lần này tới lần khác cố tình gây sự, cuối cùng vì ta mà chết.

“Đồ ngốc. Bùi Hiên ngươi thật sự là đồ ngốc.”

“Điện hạ mắng đúng, cho nên......Thần có thể lên giường chưa?”

—-Hết—

Bình luận

2 bình luận

Loading...