Thích Một Thái Giám Thì Đã Sao? - Chapter 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:39:02
Lượt xem: 2,065

*09*

Như Bùi Hiên mong muốn, ta bắt đầu cách xa hắn một chút.

Chẳng qua sẽ không khinh thường hắn như trước.

Chúng ta ở trong phủ, giống như là người qua đường tùy ý gặp nhau bên đường, liếc mắt một cái liền không có chuyện gì để nói nữa.

Nhưng thật không ngờ, Tiểu Đức Tử vẫn luôn đi theo ta.

Cũng không hỏi giữa ta và Bùi Hiên đã xảy ra chuyện gì, mỗi ngày hỏi ta tám trăm lần có đi cửa hàng mua vải vóc hay không, có lên tửu lâu ăn cơm hay không, có đi cửa hàng mua trang sức hay không.

Ta cự tuyệt rất nhiều lần, hắn rốt cục không nhịn được, khổ sở dạy ta: “Nương nuôi, người làm như vậy sẽ không tốt! Ta không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiền của cha nuôi người nên tiêu thì tiêu a! Nếu vẫn thật sự không được…” Hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Người thưởng cho ta cũng tốt a.”

Ta nhất thời im lặng, lại cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng vẫn là từ trong hộp trang điểm tìm ra một cây trâm vàng đưa cho hắn.

“Cầm lấy đổi chút tiền tiêu đi.”

Trâm vàng này là Hạ Cảnh Xuyên từng tặng cho ta, ít nhiều cũng đáng giá chút tiền.

Tiểu Đức Tử lập tức cười hì hì thu lại, đi lên vừa bóp vai vừa đ.ấ.m lưng cho ta.

Ta cười cười, buổi chiều lại dẫn hắn đi dạo phố mua chút đồ chơi, mua những món mà trẻ con thích ăn.

Dù sao Tiểu Đức Tử mới mười tuổi.

*10*

Từ đó về sau, ta bắt đầu thường xuyên ra ngoài ăn uống vui chơi.

Sau khi Tiểu Đức Tử đi theo bên cạnh, ta béo lên một vòng, ta thường ở tửu lâu g.i.ế.c thời gian, lại gặp người mà ta chưa bao giờ nghĩ tới, Hoàng thượng cùng Hoàng quý phi đột nhiên muốn cải trang vi hành.

Bùi Hiên cùng Hạ Cảnh Xuyên một trái một phải bảo vệ ở bên cạnh hai người, phía sau còn đi theo mấy hắc y nhân võ công bất phàm.

Đã lâu không gặp Hạ Cảnh Xuyên, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ta, trong mắt xẹt qua cảm xúc khó hiểu.

Ta mặc kệ hắn ta.

Chỉ chuyên tâm ngâm nga bài hát thiếu nhi dỗ dành tiểu nữ nhi của chưởng quầy.

Số lần tới quá nhiều, phu thê chưởng quầy đã quen thuộc với ta, thường xuyên ôm nữ nhi mười mấy tháng của bọn họ cho ta.

Bùi Hiên nhìn thấy ta ở nơi này, cũng không kinh ngạc.

Tiểu Đức Tử đã sớm nói với hắn hành tung của ta, hắn cũng biết ta rất thích tửu lâu này.

Hắn chỉ quay đầu nhìn về phía Tiểu Đức Tử đang ăn ngấu nghiến bên cửa sổ cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài.

Đang định tiến lên hỏi bà chủ bên cạnh ta có nhã gian thượng đẳng hay không, Hoàng thượng và Hoàng quý phi đứng bên cạnh hắn lại giành trước một bước vọt tới trước mặt ta, vây quanh: “Ngươi... vừa rồi ngâm nga khúc nhạc đó, là ai dạy ngươi?”

Ta làm bộ kinh ngạc, lắp bắp nói: “Là vị tỷ tỷ mà ta từng có duyên quen biết đã dạy ta…”

“Người đó giờ ở đâu?!”

Thanh âm Hoàng thượng rất lớn, ta bị dọa sợ, nhất thời không lên tiếng.

Bùi Hiên tại lúc này cúi đầu tiến lên nhẹ giọng nói với Hoàng thượng: “Lão gia, phu nhân, nhiều người mắt tạp, hay là tìm nhã gian cùng vị cô nương này trò chuyện?”

Được hắn nhắc nhở như vậy, hai người mới chú ý tới ánh mắt tụ tập xung quanh.

Hoàng đế lúc này mới buông lỏng tay của ta ra, để cho ta đi nhã gian trò chuyện.

Ta đem hài tử trả lại cho lão bản nương, đi theo Bùi Hiên cùng đi nhã gian.

*11*

“Người dạy ngươi khúc nhạc là ai? Hiện tại ở đâu? Có vẻ ngoài như thế nào?” Vừa vào cửa, Hoàng quý phi liền bắt lấy cổ tay của ta, vội vàng hỏi.

Ta nhu thuận trả lời: “Là mười năm trước nô tỳ theo Hạ tiểu tướng quân đi Giang Nam du ngoạn, một vị tỷ tỷ tên Anh Nga dạy ta.”

Ta lại kể tỉ mỉ bộ dáng của vị Anh Nga tỷ tỷ kia.

Nói xong lời cuối cùng, Hoàng quý phi đã sớm khóc thành tiếng, Hoàng thượng cũng đã đỏ mắt, nhưng ngài vẫn bắt được trọng điểm khác, quay đầu hỏi Hạ Cảnh Xuyên đứng ở bên phải: “Đây là nha hoàn trong phủ của ngươi?”

Hạ Cảnh Xuyên trầm mặt, gật gật đầu.

“Nàng ấy nói thật sao?”

“Bẩm Hoàng lão gia, mười năm trước quả thật nàng theo ta đi Giang Nam, trên đường nhiều người, mất tích mấy ngày, nhưng ta chưa từng nghe nàng nói qua vị Anh Nga cô nương này.”

Hoàng thượng nhìn về phía ta trong mắt lập tức nhiều hơn vài tia hoài nghi.

Ta cũng không vội.

Dù sao chuyện này, đúng là ta bịa đặt.

Mà cái gọi là Anh Nga cô nương này, là tiểu nữ nhi lưu lạc dân gian mười bảy năm trước của Hoàng Thượng.

Kiếp trước, Bùi Hiên liên hợp Đại Lý tự khanh phụng mệnh điều tra năm sáu năm, thật vất vả có manh mối, lại chỉ tìm được một ngôi làng của trẻ mồ côi.

Công chúa nhỏ đó đã c.h.ế.t trong một trận ôn dịch từ lâu.

Sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, đau lòng không thôi, cưỡng chế bách tính trong thiên hạ thủ hiếu bốn mươi chín ngày, không cho g.i.ế.c mổ mua vui, cấm gả cưới, người vi phạm bất kính hoàng quyền, lập tức xử trảm.

Đồng thời mẫu thân của tiểu công chúa, cũng chính là Hoàng quý phi, sau khi nghe chuyện này trực tiếp phát điên, một mình cưỡi ngựa xông tới phủ đệ Bùi Hiên chất vấn hắn có phải cố ý lừa gạt Thánh Thượng hay không, con gái của mình thật ra là chưa chết.

Còn ôm chăn tiểu công chúa dùng khi quấn tã, quỳ gối trong viện ngâm nga.

Khi đó ta thương hại nàng, liền đứng ở một bên thật lâu, cũng bởi vậy học được bài hát không có mấy người biết này, còn từ trong lời nói điên cuồng của nàng hiểu một ít chuyện của vị Anh Nga công chúa này.

Về phần diện mạo tiểu công chúa kia, là bức họa mấy ngày trước ta đến thư phòng Bùi Hiên tìm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thich-mot-thai-giam-thi-da-sao/chapter-5.html.]

Mà hiện tại, ta cố ý ở thời điểm mộ của tiểu công chúa chưa ai phát hiện, mượn cơ hội này tiếp cận Hoàng quý phi cùng Hoàng Thượng.

Sau đó bọn họ hỏi cái gì, ta đều làm bộ như ký ức lâu rồi không nhớ rõ lắm.

Hơn nữa ta ở đó mấy ngày bị nước mưa thấm vào người, được Hạ Cảnh Xuyên tìm thấy khi đang sốt cao, thiếu chút nữa c.h.ế.t ở Giang Nam, bởi vậy trí nhớ mơ hồ cũng là bình thường.

Mà tất cả những điều này, Hạ Cảnh Xuyên đều đã giúp ta làm chứng.

Tin tức hư hư thực thực mơ hồ, Hoàng thượng cùng Hoàng quý phi liền tin ta tám phần.

Hoàng quý phi khóc thành nước mắt.

Hoàng thượng đau lòng ôm nàng dỗ dành.

Bùi Hiên và Hạ Cảnh Xuyên thức thời dẫn ta rời khỏi nhã gian.

“Vì sao lúc trước không nói với ta chuyện này?” Hạ Cảnh Xuyên nhìn ta chằm chằm, trong mắt cất giấu tìm tòi nghiên cứu.

Ta chỉ cười: “Bẩm tướng quân, nô tỳ lúc ấy sốt hồ đồ, quên mất.”

Hạ Cảnh Xuyên còn muốn hỏi cái gì, Bùi Hiên lại kéo ta ra phía sau, thần sắc lạnh nhạt đối diện với hắn.

“Hạ tướng quân đừng hỏi nhiều, Hoàng thượng không muốn quan viên khác trong triều biết chuyện này.”

Lúc này Hạ Cảnh Xuyên mới ngậm miệng, tầm mắt lại rơi thẳng lên người ta.

Bởi vì chuyện này, cuộc cải trang vi hành hôm đó cứ vậy nhanh chóng kết thúc.

Hoàng quý phi còn mang ta vào trong cung, giữ lại bên người, không có việc gì liền hỏi ta có nhớ tới cái gì hay không.

Phần lớn thời gian ta đều lắc đầu, sau đó chờ đến khi nàng sắp thất vọng đến cùng cực thì đem sự việc kiếp trước nghe được từ lúc nàng nổi điên mà nói ra.

Cứ như vậy, ta lại ở lại bên cạnh Hoàng quý phi.

Có lẽ là bởi vì quá khứ ta nói đã làm nàng xúc động, nàng bắt đầu mang theo ta đi tới mỗi một nơi Anh Nga công chúa đã ở, nói cho ta biết Anh Nga công chúa ở chỗ này đã làm cái gì.

Thường xuyên vào lúc nói hết câu, nàng đều khóc đến không kiềm chế được, lại dưới sự trấn an của ta ổn định tâm tình.

Bởi vì lo lắng quá nhiều, Hoàng quý phi bắt đầu hàng đêm mất ngủ.

Đúng lúc này ta khẽ ngâm nga bài hát kia, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Dần dần, ta nhận ra được hoàng quý phi tựa hồ đem tình cảm đối với Anh Nga ký thác ở trên người ta, dạy ta một ít lễ nghi quy củ.

Hân Nghiên Lâu

Nàng thậm chí còn dẫn ta đi săn mùa thu, giới thiệu ta với các quý nữ khác.

“Đây là tiểu nha hoàn Lâm Vân bên cạnh bổn cung, các ngươi dẫn nàng đi chơi đi.”

Ở đây đều là người thông minh, nhìn Hoàng quý phi nắm tay ta, vẻ mặt hiền lành, liền biết không thể đối đãi ta như nha hoàn bình thường, nhanh chóng tươi cười tiến lên lôi kéo ta nói chuyện phiếm.

Dưới sự dạy dỗ của Hoàng quý phi, ta hiện tại đã có thể khéo léo hào phóng đối mặt với những quý nữ này.

Trong lúc đó, ta nhướng mày về phía Liễu Nhược Uyển cách đó không xa, nàng tức giận đến thiếu chút nữa xé rách khăn trong tay.

Thừa dịp không ai chú ý, nàng tiến đến bên cạnh ta, cắn răng nhỏ giọng cảnh cáo ta: “Đắc ý cái gì? Ngươi là một nô tỳ, đừng tưởng rằng trèo lên Hoàng quý phi nương nương, có thể từ bên người ta cướp đi Hạ Cảnh Xuyên!”

Ta trong nháy mắt cảm thấy có chút buồn cười.

Hạ Cảnh Xuyên, loại rách nát này, ai muốn tranh với ngươi.

Thứ ta muốn là địa vị và quyền lực.

Nhưng để chọc giận nàng, ta không phủ nhận lời nói của nàng.

Mà là mập mờ, nước đôi nói: “Vậy cứ chờ xem.”

Liễu Nhược Uyển tức giận đến đỏ mặt.

Ta lại bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Hoàng quý phi cách đó không xa.

Nếu như ta nhớ không lầm, kiếp trước trong cuộc săn mùa thu này, có một con thú lớn bị thương từ trong sân săn chạy ra, hướng về phía một đám nữ quyến mà lao tới.

Liễu Nhược Uyển đúng lúc này b.ắ.n ra một mũi tên, chế ngự con thú, hào quang tỏa sáng.

Hoàng quý phi xuất thân tướng môn lại vì vậy mà nghĩ tới nữ nhi bị mất của mình, đặc biệt sủng ái Liễu Nhược Uyển.

Lần này, ta yên lặng đi tới bên người Hoàng quý phi, chặn rượu trái cây nàng sắp uống, nũng nịu nói: “Nương nương, hôm nay trời lạnh, người uống ít một chút.”

Nàng xoa xoa đầu ta: “Ngươi giờ đã biết quan tâm ta rồi.”

Ta cười cười, thuận thế đứng ở bên cạnh nàng hầu hạ, ánh mắt lại rơi vào mũi tên cách đó không xa.

Mặc dù đã vào cung, nhưng hoàng quý phi vào mỗi cuộc săn b.ắ.n mùa thu vẫn mang theo mũi tên, chờ khi săn b.ắ.n kết thúc đi xung quanh chơi một chút.

Lại qua một hồi lâu, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét.

Một vệt màu cam hướng bên này nhào tới.

Trong lúc mọi người hoảng loạn, ta cầm lấy cung tiễn bên cạnh.

Nhắm ngay con thú điên đang dần tới gần, b.ắ.n ra một mũi tên, nhưng chỉ sượt qua lỗ tai nó.

Đúng lúc này, hoàng quý phi từ trong tay ta tiếp nhận cung tên, kéo ra một đường xinh đẹp. Trước khi mũi tên b.ắ.n ra, nàng nói: “Anh Nga, nhìn cho kỹ mũi tên này của mẫu thân.”

Mũi tên xé gió mà đi, xuyên giữa mi tâm con thú.

Nó lắc lư hai bước, cuối cùng ngã xuống.

Vô số người hoan hô.

Hoàng quý phi ngơ ngác quay đầu nhìn ta, hốc mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Ngươi vừa rồi...... thật giống Anh Nga của ta.”

Ta nắm tay nàng khẽ run rẩy, không nói gì, chỉ đỏ hốc mắt.

Sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, sau khi hồi cung lại ôm Hoàng quý phi hàn huyên một đêm.

Bình luận

2 bình luận

Loading...