Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thị Lang Đại Nhân, Bản Công Chúa Muốn Chàng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-01 06:07:24
Lượt xem: 117

Hắn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, chỉ có điều trên cổ có thêm hai dấu cắn, môi thì sưng đỏ hơn mọi khi.

Thật là xấu hổ.

Nhìn thấy khuôn mặt Cố Lân ngày càng đen lại, ta vội vã túm lấy ống tay áo hắn, nôn nóng nói: “Chàng nghe ta giải thích...”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Sao, lại xem ta thành tiểu lang của nàng?”

Ta: “Làm gì có chuyện đó, ta luôn muốn...”

Chưa kịp nói xong, Cố Lân đã hừ lạnh, phủi tay áo bỏ đi.

5

Hai ngày sau, Triệu Tâm Dao lại hẹn ta gặp mặt, vừa thấy liền hỏi: "Chiến sự thế nào rồi?"

Ta thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: "Không còn cơ hội nữa rồi."

Thật sự là không còn cơ hội nào nữa. Ta cảm thấy chẳng bao lâu nữa, Cố Lân sẽ đề nghị hòa ly. Trước đây ít ra ta còn có thể thỉnh thoảng gặp hắn, nhưng gần đây hắn hoàn toàn không về phủ, có đôi lúc gặp mặt cũng là với khuôn mặt lạnh lùng, như thể sợ ta lại hoang dã mà lao vào hắn.

Triệu Tâm Dao tỏ vẻ không thể tin nổi: "Không thể nào, ngươi đã làm đến mức đó rồi mà hắn vẫn từ chối, hay là hắn có vấn đề?"

Nhưng rồi nàng nhanh chóng phấn chấn, nắm lấy tay ta kéo thẳng tới Hoa Lâu: "Thật đúng lúc, Như Ý Phường mới có một lứa mỹ nam vừa trẻ trung vừa tuấn tú, tốt hơn lão già không biết hưởng thụ như phu quân nhà ngươi gấp bội."

Ban đầu ta cũng không định đi, nhưng suy nghĩ một chút, thấy nàng nói có lý. Ta không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, phải không? Để bản thân hao tâm tổn trí vì một nam nhân, thật không đáng.

Vậy là ta đồng ý đi xem vài gương mặt đẹp cho thư giãn.

Vào đến nơi, ta nhanh chóng vừa ý một thiếu niên non tơ nhưng lại rất ngoan ngoãn, chỉ mới chút tuổi đầu đã trở thành đầu bảng ở đó. Hắn làm ta vui lòng, ta hào phóng thưởng cho hắn không ít kim phiếu.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Trước khi rời đi, thiếu niên bất ngờ ôm lấy thắt lưng ta từ phía sau, giọng ngọt ngào nũng nịu: "Tỷ tỷ, có thể mang ta về nhà không?"

Đôi tay hắn dài và rắn chắc, hơi thở trẻ trung bao phủ lấy ta khiến khuôn mặt ta bất giác đỏ ửng. Ta nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Cố Lân ở nhà, không dám đáp ứng ngay.

Thấy ta do dự, thiếu niên lại nói: "Từ nhỏ ta đã sống như cỏ dại trôi nổi, hôm nay gặp được tỷ mới cảm thấy tìm thấy chỗ dựa, đừng bỏ rơi ta, được không?"

Hắn cọ cọ mặt lên vai ta, như một chú cún con đang làm nũng. Lòng ta lập tức mềm nhũn.

Vậy là ta mang thiếu niên về phủ, sắp xếp cho hắn ở biệt viện. Hắn còn thì thầm, giọng khẽ khàng: "Tỷ tỷ, ta muốn ở gần tỷ một chút, ở phòng của tỷ, có được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thi-lang-dai-nhan-ban-cong-chua-muon-chang/chuong-4.html.]

Thiếu niên với khuôn mặt ngây thơ nhưng lại nói những lời ngọt ngào đến mức khiến mặt ta càng đỏ hơn. Đang định gạt bỏ đôi tay không an phận của hắn, thì trước mặt ta bỗng xuất hiện một bóng người.

Ánh chiều tà nhuộm vàng, Cố Lân trong bộ quan phục màu xanh bước tới trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng liếc qua tay thiếu niên đang đặt trên người ta, giọng hờ hững: "Công chúa, vị này là ai?"

Ta còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, thiếu niên bỗng e thẹn mỉm cười, hướng về phía ta: "Vị ca ca này, ta từng gặp rồi."

Ta lập tức sinh lòng tò mò. Thiếu niên gan lớn, dường như chẳng hề để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Cố Lân, nói tiếp: "Hai tháng trước, ca ca từng đến Như Ý Phường, còn gọi đến mười tiểu quan."

Câu nói ấy vừa thốt ra, ta kinh ngạc đến không thốt lên lời. Thật sự quá chấn động! Đó là lý do Cố Lân luôn tránh né ta sao?

Ánh mắt ta bắt đầu lướt từ trên xuống dưới thân hình hắn, trong lòng đầy đau khổ. Nếu sự thật đúng như vậy, ta cả đời này sẽ chẳng bao giờ chạm được vào hắn.

Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, thiếu niên lập tức che miệng, giọng đầy hối lỗi: "Xin lỗi ca ca, có phải ta đã nói sai điều gì rồi không?"

Nói xong, hắn thu mình lại sau lưng ta, giọng điệu đáng thương: "Ca ca hung dữ quá, sau này không đánh ta chứ? Tỷ tỷ ơi, ta sợ quá."

Sắc mặt Cố Lân tối sầm lại, hắn tiến một bước, nắm lấy cổ áo thiếu niên: "Ngươi theo ta ra ngoài."

"Không được!" Ta lập tức ngăn lại.

Nếu Cố Lân thực sự như lời thiếu niên nói, thiếu niên này mà theo hắn đi chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?

Hơn nữa, nếu ta đã không chiếm được thân xác Cố Lân, thì tuyệt đối không thể để mất thân xác của thiếu niên này!

Vậy nên ta lớn tiếng nói: "Hắn là người ta mang về, ai cũng không được động vào!"

Cố Lân hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng hỏi: "Thẩm Gia Viên, trong mắt nàng còn coi ta là phu quân không?"

Ta: "..."

Trước đây thì có.

Còn bây giờ?

Ta thực sự không biết phải nói thế nào.

Thấy ta im lặng, ánh mắt Cố Lân trở nên sâu hơn vài phần: "Nếu nàng khó quyết định đến thế, vậy thì nghĩ cho rõ ràng đi."

"Nếu hắn bước vào cửa phủ này, chúng ta sẽ hòa ly."

Loading...