Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Theo Nương Tái Giá - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-10-09 00:18:28
Lượt xem: 4,041

8

 

Tuyết trên trời càng lúc càng dày, rõ ràng mới chiều mà trời đã tối đen.

 

Đi trong rừng rất khó, bước chân nông bước chân sâu, có khi vô ý rơi vào hố đầy lá cây.

 

Nương kéo ta ra, cầm gậy dò đường phía trước.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Chúng ta chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía trước.

 

Nương cầm d.a.o củi, ta cầm liềm, cả hai cùng cẩn trọng và kinh hãi nhìn về phía trước.

 

Nếu thực sự phải chếc ở đây, ít nhất cũng là chếc bên cạnh nương.

 

Nhưng rồi, từ phía trước, một bóng người cao lớn, khập khiễng xuất hiện, ông kéo theo một con hổ lớn, lê bước khó nhọc.

 

Chúng ta ngẩn người nhìn nhau, ông thấy chúng ta cũng ngẩn người.

 

Ta vội buông tay nương, chạy lên phía trước.

 

"Cha!"

 

Ta ôm lấy chân ông, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Con hổ trên lưng ông rơi xuống đất, ông kinh ngạc nhìn chúng ta.

 

"Sao hai mẹ con nàng lại đến đây?"

 

Ông đưa tay nhấc ta lên, dường như muốn bế ta, nhưng sức đã cạn, không thể nâng nổi.

 

Ta ôm chặt lấy chân ông, nói: "Cha, chúng ta đến tìm cha."

 

Nương cũng vội vã chạy tới: "Phu quân, chàng đã đi năm ngày rồi, lại thêm tuyết rơi dày đặc, thiếp lo lắng..."

 

Nương không dám nói hết nỗi sợ trong lòng.

 

Trước đây, khi cha của ta, Triệu Vĩnh An, ra ngoài nhiều ngày không về, nương cũng từng đi tìm.

 

"Thiếp sợ chàng gặp chuyện không may..."

 

Nhưng khi nương nói như vậy, Triệu Vĩnh An lại vung tay đánh thẳng vào mặt nương.

 

"Gặp chuyện? Gặp chuyện gì? Bản đại gia đây to lớn thế này làm sao mà gặp chuyện được? Chính ngươi nguyền rủa ta, mới khiến ta xui xẻo!"

 

Từ đó, dù lo lắng đến đâu, nương cũng không dám nói gì thêm về Triệu Vĩnh An.

 

Thật ra, ta nghĩ nương đã chẳng còn lo lắng cho ông ta nữa.

 

Dẫu sao, ông ta chẳng phải một người phu quân tốt, càng không phải một người cha tốt, thậm chí chẳng phải một con người tử tế.

 

Cha Trương lại nhìn nương, khẽ kéo khóe miệng, như muốn cười, nhưng dường như đã lâu không cười, không biết cười thế nào nữa.

 

Nhưng ông vẫn giải thích.

 

"Con thú này lớn quá, nên ta về trễ."

 

Ông lại vác con hổ lên vai, bảo chúng ta về trước.

 

"Nàng về nhà đun nước nấu cơm trước đi, ta sẽ về ngay."

 

Con hổ to lớn như vậy, không biết ông đã kéo bao lâu mới về được, mệt đến không còn sức, nhưng vẫn cố gắng tự mình kéo về, không muốn phiền đến ai.

 

Nương thấy ông mệt mỏi, trong lòng chần chừ, không dám không nghe theo nhưng cũng muốn giúp đỡ.

 

Ta chạy lên, kéo lấy chân con hổ.

 

"Cha, chúng ta cùng cha về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/theo-nuong-tai-gia/phan-4.html.]

 

Ta chẳng có bao nhiêu sức, khi chạm vào chân hổ, trong lòng còn có chút sợ hãi.

 

Con hổ lớn quá, dù đã chếc nhưng trông vẫn rất dữ tợn.

 

Nương ngập ngừng một chút, rồi cũng lấy hết can đảm, chạy tới: “Cùng về thôi."

 

Cha Trương khẽ giật môi, cuối cùng cũng đáp: "Được."

 

9

 

Ba chúng ta vất vả lắm mới kéo được con hổ về đến nhà.

 

Khi ấy, tuyết trên đất đã phủ dày một lớp, cả thôn đen kịt, không có lấy một bóng người trên đường.

 

Cuối cùng về đến nhà, con hổ lớn nằm giữa sân tuyết, nhìn càng hung tợn hơn.

 

Nhưng ta không còn sợ hãi, còn chạy quanh nó vài vòng, sau đó chạy lại ôm lấy chân cha: “Cha thật giỏi, ngay cả hổ cũng có thể đánh chếc."

 

Cha Trương mệt đến không thể nhúc nhích, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu ta.

 

"Ừ."

 

Tay ông lớn, thô ráp và nặng, nhưng khi đặt lên đầu ta lại rất nhẹ và ấm áp.

 

Triệu Vĩnh An cũng có tay to, nhưng không thô ráp, vì ông ta rất ít khi làm việc.

 

Sức ông ta thật ra không lớn, mỗi khi gây sự bị người ta đánh, ông ta chỉ biết ôm đầu nằm dưới đất, không dám chống cự.

 

Nhưng khi đánh nương và ta, sức ông ta lại rất mạnh, mỗi lần đều làm đầu ta ong ong đau đớn.

 

Trong thôn này, nhiều người đàn ông cũng thường vung tay đánh thê nhi như vậy.

 

Ta đã từng nghĩ, tất cả các người chồng, người cha đều như thế.

 

Không ngờ, lại có người khác biệt.

 

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Cha Trương đã trở lại với một chiếc xe bò, gọi ta và nương dậy, cùng nhau vào thành bán con hổ.

 

Đến huyện thành, ông quen đường quen lối, tìm đến một nhà giàu, gọi người ra.

 

Quản sự trong nhà bước ra, thấy ông liền niềm nở, hai người tay bắt mặt mừng, thân thiết trò chuyện.

 

Thì ra, cha cũng có những lúc hoạt bát như vậy, cũng nói nhiều như thế.

 

Ta và nương co ro phía sau, nhìn cửa nhà nặng nề, bậc thềm cao và tượng sư tử đá trước cửa, có phần sợ hãi, không dám tiến tới.

 

Cha chỉ vào chúng ta, quản sự liếc nhìn, rồi lấy ra một cái túi nhỏ.

 

"Đây, bé con, cầm lấy."

 

Ta không dám nhận, nhưng ông ấy lại nhét vào tay ta.

 

Cha cũng gật đầu, lúc đó ta mới dám nhận: “Cảm ơn bá bá."

 

Trong túi nhỏ là một thỏi bạc, ta đưa túi cho cha: “Cha, của cha."

 

Quản sự ngạc nhiên một chút, sau đó cười lớn.

 

"Tốt lắm, lão Trương, ngươi có được một đứa con ngoan, sau này phúc đức tràn đầy."

 

Ông lại đưa ta một túi nhỏ khác: “Cái này cho cha con, còn cái này cho con, giữ lại mà dùng."

 

Quản sự mua con hổ, rồi mời cha đi uống rượu, cha lắc đầu từ chối.

 

"Nhà còn thiếu thốn nhiều thứ, ta còn phải vội mua đồ tết."

 

"Vậy được, lần sau chúng ta lại uống, nhớ đừng từ chối đấy."

Loading...