Chạm để tắt
Chạm để tắt

Theo Đuổi Vợ Yêu - Chương 10-11

Cập nhật lúc: 2024-09-05 17:26:39
Lượt xem: 7,885

10

Khi bị Giang Nhiên dắt tay đi ra cửa, ánh mắt phía sau như gai đ.â.m vào lưng. Mãi đến khi tôi sắp bước qua ngưỡng cửa, giọng nói của Trì Hựu vang lên: "Lê Diêu, hôm nay em đi rồi. Chúng ta sẽ thật sự kết thúc."

Tôi quay đầu lại, Giang Nhiên vô thức siết chặt tay.

"Trì Hựu, chẳng phải đã kết thúc từ năm năm trước rồi sao?"

Bước ra khỏi cửa, bên trong vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Giang Nhiên buông tay, vẻ mặt áy lỗi: "Xin lỗi, vì tự ý đưa Tả Tả đến đón em."

"Không sao." Tôi xoa đầu Tả Tả, "Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Một người kiêu ngạo như vậy.

Tôi đã làm anh ấy mất mặt trước đám đông.

Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Vậy cũng tốt.

Sau khi Tả Tả ngủ say, Giang Nhiên đi tắm, tôi ngồi một mình trong phòng khách ngẩn người, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy người đứng trước cửa là Trì Hựu.

Sợ đánh thức Tả Tả, tôi mở cửa.

Kết quả giây tiếp theo, người đó đã xông vào, thuận tay đóng cửa lại.

Vai bị giữ chặt, sau đó bị ép xoay người, lưng tôi dựa vào tủ, người đàn ông trước mặt hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Sao em có thể nói chia tay là chia tay, nói đi là đi chứ. Anh nhớ em lắm."

Vai nặng thêm mấy phần, bên tai là hơi thở ấm áp của Trì Hựu. Anh ấy giống như mấy năm trước, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác: "Diêu Diêu—", rồi hôn từ má đến môi.

Nơi tiếp xúc da thịt để lại một mảng nóng ẩm.

Không biết là nước mắt của tôi hay của Trì Hựu.

Tham lam chút ôn nhu trong khoảnh khắc, tôi nhắm mắt, nhẫn tâm đẩy người đã đặt tay lên eo tôi ra.

"Trì Hựu, em đã có chồng con rồi. Mời anh đi ra ngoài."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Người đàn ông say mèm, vẻ mặt mơ màng, dần tỉnh táo hơn đôi chút: "Lê Diêu, em nói lại lần nữa xem?"

Tôi ngập ngừng định mở miệng thì Giang Nhiên quấn khăn tắm lau tóc từ phòng tắm đi ra.

Thấy vậy, Trì Hựu hoàn toàn tỉnh táo, giọng điệu tự giễu: "Lê Diêu, hai năm đầu sau khi em đi, anh tìm em muốn phát điên. Nhưng có người không muốn anh tìm thấy em, nên dù thế nào anh cũng không có tin tức gì của em. Mãi đến khi anh giả vờ qua lại với Tống Lê, mẹ anh mới yên tâm, anh mới cuối cùng điều tra ra tin tức của em. Anh đợi xem khi nào em sẽ quay lại, kết quả em quay lại còn dẫn theo một... Em khiến anh cảm thấy mình giống như một trò cười."

Tiếng đóng cửa vang lên, tôi ngơ ngác nhìn cửa. Sau đó quay đầu lại, nhìn Giang Nhiên, chúng tôi nhìn nhau. Trong đầu tôi nghĩ đến những lời anh ấy vừa nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/theo-duoi-vo-yeu/chuong-10-11.html.]

Giang Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Chắc là anh ra ngoài không đúng lúc?"

Tôi cúi đầu cười: "Chỉ nói vài câu thôi."

Ánh mắt của Giang Nhiên khiến tôi rất không thoải mái.

Tôi muốn về phòng yên tĩnh một lát, nhưng anh ấy lại nắm lấy cổ tay tôi: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, anh ấy không nhìn thấy đâu."

Tôi gỡ tay Giang Nhiên ra: "Xin lỗi, em muốn yên tĩnh một lát."

Vừa vào phòng, tôi thấy Tả Tả dụi mắt ngồi dậy: "Mẹ ơi, vừa nãy ai đến vậy? Có phải là chú giống con không ạ?"

Tôi hơi sững người, muốn phủ nhận, nhưng lại không muốn nói dối con.

Thằng bé ôm lấy tôi: "Mẹ ơi, có phải chú đó không? Lần sau chú ấy đến, mẹ có thể gọi con dậy được không? Con thích chú đó. Mẹ ơi, ba của con không chết, chú ấy chính là ba của con đúng không?"

Nhìn vẻ mặt dè dặt của Tả Tả, tôi mới giật mình nhận ra trẻ con hoàn toàn không đơn thuần như tôi nghĩ. Thằng bé cũng muốn có một người ba. Những lúc nhìn thấy người khác có ba chơi cùng, thằng bé né tránh, biểu hiện cảm xúc thực chất là ghen tị.

11

Suy nghĩ hai ngày, tôi nhờ Giang Điềm hẹn Trì Hựu ra ngoài, thỏa thuận mỗi tuần cho anh ấy chơi với Tả Tả một ngày. Còn Tả Tả có thể chấp nhận anh ấy hay không thì phải xem ý của thằng bé.

Trì Hựu tỏ ra hứng thú rất lớn với chuyện này: "Cảm ơn em."

Sau đó, anh ấy lại thăm dò: "Anh biết em và Giang Nhiên không có gì. Vậy... chúng ta..."

"Trì Hựu, là anh nói chúng ta đã thật sự kết thúc rồi."

Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, đột nhiên đỏ bừng tai: "Lúc đó anh đang tức giận thôi."

Tôi không để ý, xoay người bỏ đi.

Từ ngày đó trở đi, mỗi tuần sẽ có một ngày anh ấy đưa Tả Tả đi. Và vào ngày thứ hai sau khi Trì Hựu xuất hiện ở nhà, Giang Nhiên đã rời khỏi đây, tìm nhà mới.

Dần dần quen với cuộc sống hiện tại, mãi đến một ngày trước Trung thu, Tả Tả đột nhiên im lặng. Tôi thấy lạ, ngồi xổm xuống nắm tay đứa trẻ đang xem truyện tranh nhưng lại không tập trung: "Tả Tả, sao con không vui?"

Đứa trẻ ngập ngừng một lúc, nước mắt dần dâng lên trong hốc mắt.

"Mẹ ơi, cô giáo nói Tết Trung thu là tết đoàn viên."

Tôi chột dạ, chợt hiểu ra đứa trẻ đang buồn chuyện gì: "Mẹ ở bên Tả Tả cũng là đoàn viên mà."

Tôi ôm Tả Tả vào lòng, thằng bé vòng tay ôm lại tôi: "Mẹ ơi, con có phải là em bé mẹ yêu nhất không?"

"Phải rồi, mẹ yêu con nhất."

Đứa trẻ nở nụ cười hài lòng, ở nơi tôi không nhìn thấy, thằng bé ranh mãnh nháy mắt.

 

Loading...