Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thế Tử Gia Là Kẻ Bất Lương - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:36:20
Lượt xem: 1,372

Hắn ta mỉm cười với ta, không nói gì.

Thân hình lay động, hắn ta dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của ta: "Nàng không đánh lại ta đâu, Thập Tam."

Ta vẫn vung kiếm c.h.é.m tới, không nói một lời, chỉ nghe thấy tiếng vũ khí va chạm leng keng, tiếng gió rít gào. Ấu Như tuy có chút pháp lực, nhưng đều là thuật mê hoặc người khác, lúc chiến đấu sinh tử không có tác dụng lắm.

Vì vậy chúng ta liền dựa vào mãnh lực mà so đấu.

Hắn ta chiếm ưu thế, nhưng lại giống như mèo vờn chuột, để mặc ta c.h.é.m vài nhát, sau đó mới hóa giải lực đạo của ta, áp sát ta xuống đất. Ném kiếm ra xa, hắn ta nói: "Thập Tam, đi theo ta."

Trong giọng nói vậy mà lại mang theo sự cầu xin.

Chúng ta ở rất gần nhau, hơi thở của hắn ta phả lên mặt ta, nóng bỏng và tanh nồng. Ta nhìn vào mắt hắn ta, bên trong chất chứa nỗi đau khó tả.

Giống như một giấc mơ.

Có giọt nước mắt chảy xuống, ta nở một nụ cười khuynh thành: "Nằm mơ."

Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh xõa tung trên đất, như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp của nhân gian.

Cơ thể hắn ta cứng đờ.

Giây phút cuối cùng, ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, hai tay vòng qua cổ hắn ta, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn ta.

Dâng hiến cả linh hồn.

Giữa địa ngục trần gian, ta ngẩng đầu, cuồng nhiệt hôn lên môi kẻ thù.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nụ hôn này càng lúc càng sâu, hắn ta dần chìm đắm, trong mắt đều là dục vọng.

Mà lưỡi của ta đã men theo đường đi, quét qua lục phủ ngũ tạng hắn ta.

Ta vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, ta hôn hắn ta, hút hết độc tố vào người mình.

Bây giờ, lần cuối cùng, ta hôn hắn ta, trả lại độc tố cho ngũ tạng lục phủ hắn ta.

Tuyệt vọng mà lại thống khoái.

Nhảy múa trên lưỡi đao, bước trên con đường kết thúc.

Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đẩy ta ra, khóe miệng đã tràn ra m.á.u tươi.

"Giang Văn Uyên, lúc xông vào Ấu Như sơn, kỳ thực ngươi đã mang theo giải dược, ta không cứu ngươi, ngươi cũng sẽ không chết, đúng không?"

"Phải... đó là khởi đầu của kế hoạch..."

Ta cũng phun ra một ngụm m.á.u đen, gật đầu: "Loài người các ngươi luôn thích nói dối, nhưng Ấu Như thì không. Đây là viên thuốc mà Trúc Dư để lại cho ta, được luyện chế từ tinh huyết, oán khí ngập trời, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được ngươi."

"Trước kia ngươi từng giả vờ c.h.ế.t như vậy, khiến ta vô cùng lo lắng. Bây giờ, liền thỏa mãn tâm nguyện của ngươi đi."

Ta tận mắt nhìn hắn ta thất khiếu chảy máu, co giật c.h.ế.t đi.

Trước khi chết, hắn ta còn muốn kéo tay áo ta, nhưng lại bị ta né tránh.

Đôi mắt hắn ta vẫn luôn đuổi theo bóng lưng ta, cho đến khi ánh sáng tắt hẳn.

Lời cuối cùng hắn ta để lại cho ta trên thế gian này, là xin lỗi.

Nhưng ta không cần nữa rồi.

Ta lắc đầu, biến thành nguyên hình, chạy thẳng ra khỏi nhà trọ, chạy về hướng tây.

Bên ngoài cửa sổ quả nhiên có rất nhiều người mai phục, thấy yêu thú chạy ra lập tức vạn tiễn cùng bắn.

Ta trái né phải tránh, trong màn mưa tên dày đặc, liên tục ngã xuống, liên tục bò dậy, bốn chân đều dính đầy m.á.u tươi, ta chỉ cúi đầu chạy về phía trước, nhảy vọt về phía trước.

Có thể bị loạn tiễn b.ắ.n chết, cũng là một kết cục tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-tu-gia-la-ke-bat-luong/chuong-15.html.]

Nếu có thể cùng tỷ tỷ, đồng quy vô tận, đối với ta mà nói, chính là may mắn lớn lao.

Nhưng ông trời thương xót, ta chạy như bay trong màn mưa tên dày đặc, cũng chỉ bị trúng mấy chục mũi tên, không tổn thương đến tim.

Cuối cùng ta cũng chạy đến tường thành, trèo lên tường thành, nhìn về phía tây, đó là quê hương của ta.

Trên tường thành đang đứng một bóng dáng yểu điệu.

Quay đầu nhìn lại, có lông mày và đôi mắt rất giống Giang Văn Uyên, bên trong chất chứa lửa giận ngập trời.

Hóa ra đó là tỷ tỷ của hắn ta.

Nàng ta giương cung nhắm vào ta, muốn tự tay b.ắ.n c.h.ế.t ta.

Nhưng ta đã nhảy xuống khỏi tường thành.

Mũi tên b.ắ.n hụt, nàng ta không thể làm ta bị thương được nữa.

Không biết đã chạy bao lâu, chỉ biết một đường hướng tây, hướng tây, chạy đến mức chân sau chảy máu, chạy đến mức tim đập thình thịch, không thể tiếp tục nữa, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng Tây Trạch sơn.

Phía sau có thể có truy binh, có thể sẽ nhanh chóng đuổi tới.

Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa.

Ta mất hết sức lực, không thể dừng lại, ngã nhào xuống chân núi.

Trên mặt lạnh lẽo, hóa ra là tuyết rơi. Bông tuyết lớn bay lả tả, từ từ rơi xuống, yên lặng, dịu dàng, nhẹ nhàng, trời đất hòa làm một màu, đều trở nên mơ hồ, thật đẹp.

Vì vậy ta liền lặng lẽ nhắm mắt lại.

Ta biết, cuối cùng ta cũng về nhà rồi.

Hình như, ta lại nhìn thấy tỷ tỷ, Trúc Dư, các đồng loại của ta...

Bọn họ đứng trước mặt ta, từng người phủi tuyết cho ta, tỷ tỷ còn trách móc một tiếng: "Thập Tam, sao giờ này mới đến? Chúng ta đã chờ muội rất lâu rồi."

Ngoại truyện

Ta vẫn còn nhớ năm đó.

Ta chạy trốn giữa mưa tên, cứu một đứa trẻ lạc đường.

Đứa trẻ đó từ nhỏ đã nghịch ngợm, nửa đêm cũng không về nhà, cứ lang thang trên đường. Mắt thấy mũi tên sắp b.ắ.n trúng nó, ta vội vàng tung chân đá nó một cái.

Sau đó, đứa trẻ đó lớn lên, trở thành họa sĩ.

Nó dồn hết tâm huyết vẽ lại cảnh tượng trong mưa tên đêm đó, lưu truyền hậu thế.

Trong "Sơn Hải Kinh" có ghi chép như vậy: Có một loài thú, hình dạng như con nai, đuôi màu trắng, bốn chân như tay người, có bốn sừng, tên là Ấu Như.

Có người chỉ vào bức tranh, nghi ngờ nói: "Sao lại có con thú nào, dùng tay người làm chân chứ?"

Ngươi cho rằng ta muốn sao?

Ai biết sau khi ta lắp tay của Triệu di nương vào, lúc hóa thành nguyên hình, chân lại không biến trở lại được chứ? Treo tay của nàng ta, chạy trốn, thật sự rất vất vả.

Nếu sau này, còn có người hỏi những câu hỏi như vậy nữa.

Liền xin hãy kể cho hắn ta nghe một câu chuyện về Thập Tam -

Ngày xửa ngày xưa, có Đại Hoang, Đại Hoang có Tây Trạch, trên đó là nơi ở của tộc Ấu Như, bốn chân như nai con, toàn thân phủ tuyết trắng, trong tộc chỉ có nữ...

Thập Tam trong câu chuyện, cuối cùng cũng về nhà rồi.

[Hoàn]

Loading...