Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 9: Gọi mợ đi

Cập nhật lúc: 2024-10-19 00:07:27
Lượt xem: 142

9. “Tao rất muốn xem, mày không để yên cho ai?”

Cố Nhậm cười khan, cả người toát mồ hôi lạnh, “C...cậu...Sao cậu cũng ở đây...?”

Tôi nháy mắt với Phong Luân, thầm giơ ngón cái với anh, đến rất đúng lúc, tôi dùng khẩu hình miệng nói với anh

Phong Luân đã để ý tôi, đọc được khẩu hình của tôi, khuôn mặt anh như bừng sáng, tôi còn có thể tưởng tượng ra cái đuôi đang vẫy vẫy của anh nữa

“Người đó là Phong Luân phải không?”

“Đúng rồi, nhìn biểu hiện của Cố thiếu là biết, hôm nay vậy mà tôi có thể gặp được Phong Luân, chính là vị luật sư đó, trời ơi!!”

Thế là tất cả mọi người đều biết anh là cậu của Cố Nhậm, mình tôi thì không à? Nhìn phản ứng của bố mẹ, tôi dám chắc là thế, được lắm, vậy mà anh dám giấu tôi!

Thế là Phong Luân ngây người, rõ ràng không hiểu vì sao tôi vừa cười với anh xong lại trở mặt trừng anh

Cố Nhậm bối rối quay lại, “Cậu nghe con giải thích, con chỉ là đến đón đàn chị ngày xưa....”

“Ồ? Mày có bao nhiêu đàn chị? Có bao giờ thấy mày đến đón đâu” Chồng tôi luôn có thể tìm ra điểm mù trong lời nói dối của người khác vì tính chất công việc, huống chi đây còn là cháu anh

Cố Nhậm nghe xong nghẹn lời rồi, liền im lặng, thấy im ắng quá, tôi liền tốt bụng giúp hắn bằng cách....

“Luân, qua đây”

“Vợ yêu~”

Trước những con mắt trừng lớn như muốn ‘nhảy’ cả ra ngoài của những người xung quanh, Phong Luân với vẻ cún con cute chạy lại, ôm lấy tôi dụi lấy dụi để từ đầu tới hõm vai

Hay lắm, đúng như tôi mong đợi, Cố Nhậm là người hoảng nhất, anh ta run rẩy “C...cậu, ch...chuyện gì.... thế này...?”

“Giới thiệu chút nha” Tôi huých tay anh, anh ho nhẹ, hồi phục dáng vẻ nhàn nhạt “Đây là vợ tao, Kỷ Thanh, gọi mợ đi”

Cố Nhậm “.....”

Phóng viên há hốc mồm “....”

Tin này đủ để ăn chơi hai đến ba năm chứ đùa!

“Kịch bản này có cụ tôi cũng không lường trước được, thế thân gì có thân phận đỉnh tới mức này?”

“Kỷ Thanh vừa là con cưng của Nghiên gia, vừa là tiểu tiểu thư của Kỷ gia, đã thế còn có chồng là Phong Luân, cần gì phải làm thế thân, rõ ràng có người đứng sau dẫn dắt hướng đi của dư luận mà”

“Đúng vậy, thân thế khủng như thế, nếu là tôi sớm đã ngồi hưởng thụ rồi, sao phải đi làm từ vị trí thấp nhất chứ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-9-goi-mo-di.html.]

Nói đúng lắm, tôi không khỏi thầm chửi, lúc đầu mắng tôi là vô liêm sỉ với mặt dày hăng hái lắm cơ mà, thân phận vừa lộ cái liền chuyển hướng 360 độ

Nhưng thật ra khá là...Sướng!

Bảo sao rất nhiều người thích được vả mặt như vậy, thì ra đây chính là cảm giác mà họ có được.

Liếc Khả Hân đứng ngốc như trời trồng, tôi cười lạnh rồi nhìn lên

Nhận được ánh mắt ra hiệu của tôi, chồng tôi vô cùng phối hợp bước đến chỗ Khả Hân, “Khả tiểu thư, tôi lấy thân phận là luật sư của thân chủ tôi là cô Kỷ Thanh, chúng tôi kiện cô với tội danh lừa đảo, bịa đặt tin đồn, ngay hôm sau sẽ gửi cô giấy triệu tập của tòa án”

“Anh...?! Mấy người....?!” Cô ta chỉ tay tán loạn, rõ ràng hoảng lắm rồi, nhưng vẫn cố cãi ương “Các người không có bằng chứng...!!!”

“Ngu ngốc, không có bằng chứng thì tòa án làm sao gửi giấy triệu cô?” Tô Lục Nhi tiến lại, đổ thêm dầu vào lừa “Em rể tôi cô cũng biết đấy, muốn cô vào tù bao lâu liền có thể là bấy lâu nha”

“CÔ?!!!”

Khuôn mặt méo mó dị dạng cùng tiếng hét thất thanh chính là cái cuối cùng tôi nhìn thấy trên người Khả Hân.

Anh trai tôi tặc lưỡi đầy ghét bỏ, “Sao em lại nhịn loại người như cô ta đến tận bây giờ được thế, nước này rồi còn không biết hối cải”

Tôi nhún vai, có lẽ là tôi lành tính đi? Trước giờ tôi đều được mọi người nhận xét như vậy

Sau khi dẹp đống hỗn loạn, nhà tôi theo sự bảo vệ của tứ phương vệ sĩ, an toàn lên xe rời khỏi sân bay

“Vợ yêu, anh giỏi không?~”

Ngược _ HE

Tôi xoa đầu anh, thật dính người

“Giỏi lắm”

“Thế những gì em nói lúc nãy là thật chứ?”

Nhớ lại ban nãy dùng khẩu hình miệng nói cho phép anh tối nay được ngủ trên giường, tôi lại gật đầu “Thật” , kết quả khiến anh càng được nước lấn tới, cọ tới cọ lui

“Em rể à, trông cậu giống chó lắm đấy” Anh tôi không nhìn nổi nữa, thẳng thừng nói

Quả thực giống, nhưng nhìn ánh mắt long lanh lấp lánh kia, tôi chỉ có thể bênh “Chính là chồng của em, giống chồng của em”

“Ew” Nghiên Kỳ Dật phản ứng đầy sự ghét bỏ, ôm Tô Lục Nhi, nũng nịu “Lục Nhi, em mau cùng anh đút cơm cho chúng nó đi, gớm quá à”

“Anh còn gớm hơn đấy, tránh ra, đừng có ôm ấp” Tô Lục Nhi đẩy hắn ra nhưng cũng bật cười

Tôi nhướn mày khiêu khích, í xời, bạn thân tôi, làm gì có chuyện không theo phe tôi? Hơn nữa, tôi, Tô Lục Nhi cùng với Phong Luân, có thể coi là quen biết từ nhỏ, mặc dù khi Phong Luân 10 tuổi thì chúng tôi vừa mới sinh ra

Sau này khi tôi bảo sẽ kết hôn với anh, ba mẹ tôi chẳng chút phản ứng, có lẽ vì là anh nên họ an tâm, hoặc do tuổi tác không chênh lệch quá đà? Mẹ tôi ít hơn ba tôi 15 tuổi chứ đùa

Loading...