Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:21:07
Lượt xem: 1,075

Khi tôi tỉnh lại, không khí ngập tràn mùi thuốc sát trùng.

 

Tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Trước mắt là một màu đen tối.

 

Tôi chỉ có thể nghe thấy âm thanh, bên tai rất ồn ào.

 

Tôi nghe thấy tiếng họ cãi nhau, nghe thấy Lương Xích Tinh lớn tiếng chửi rủa Lục Tây Đồng và Lương Trường Kiều bằng những lời rất thô tục.

 

Nghe thấy giọng nói đầy oán hận của Lục Tây Đồng:

 

"Lúc đầu, chính tôi và Kỷ Mộng gặp nhau dưới gốc cây lớn, sau khi tôi đi, là các người thay thế tôi đến gốc cây đó, tại sao bây giờ lại trách tôi nhận nhầm."

 

"Tại sao anh không nói về vết bớt ở lưng cô ấy, tại sao anh không nói."

 

"Dựa vào đâu mà nói với anh, lúc đầu là tôi và cô ấy quen biết, đó là bí mật của chúng tôi."

 

"Lúc tôi trở lại dưới gốc cây lớn, tôi thấy cô gái mặc váy trắng, cô ấy nói với tôi, cô ấy là Giản Thuần. Là lỗi của tôi." 

 

Lương Trường Kiều dường như đã mắng hai người họ, anh ta hạ giọng, nhận trách nhiệm về mình.

 

"Thật buồn cười, ông trời đã đùa giỡn với tôi, c.h.ế.t tiệt."

 

Lương Xích Tinh dường như đang cười, tiếng cười của anh ta có phần điên cuồng.

 

Đột nhiên, một đôi tay lạnh lẽo nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Mấy ngày trước tôi ép Kỷ Mộng xin lỗi Giản Thuần bằng cách bẻ ngón tay cô ấy, Kỷ Mộng khóc xin lỗi Giản Thuần. 

 

Bây giờ anh nói với tôi, người đã an ủi và tặng tôi búp bê côn trùng khi đó là Kỷ Mộng, không phải Giản Thuần."

 

"Đừng chạm vào cô ấy." Giọng của Lục Tây Đồng vang lên, anh ta dường như có chút giận dữ.

 

"Lúc đó tôi không bảo anh đến gốc cây lớn, tôi chỉ nhờ anh nói với Kỷ Mộng rằng tôi sẽ đi, là các người thay thế tôi."

 

Tiếng cãi nhau của họ quá lớn, làm tai tôi đau, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-9.html.]

Tôi chỉ có thể nghe thấy Lục Tây Đồng và Lương Xích Tinh đang chửi bới nhau, dường như hai người còn đánh nhau nữa. 

 

Tiếng nắm đ.ấ.m nện vào cơ thể cùng với những lời lăng mạ không quan tâm đến thân phận vang lên. 

 

Tôi không thể ngờ rằng, Lục Tây Đồng - người luôn mỉm cười với tất cả mọi người, lại có thể chửi ra những lời đó. 

 

Anh ta dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để công kích Lương Xích Tinh, như thể mọi tổn thương mà tôi chịu đựng đều do Lương Xích Tinh gây ra.

 

Lúc này, một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói lạnh lùng của Lương Trường Kiều vang lên bên tai tôi:

 

"Em có muốn ăn quýt không? Để anh bóc cho em."

 

Trong cơn mê man, tôi nhớ lại những chuyện ở quê. 

 

Từ những lời cãi vã của họ, tôi mới hiểu ra rằng, hóa ra, chàng trai sau cây lớn lúc đó không phải chỉ là một người, mà là ba người.

 

Lúc đó tôi vẫn còn học tiểu học, ba mẹ đưa tôi về quê. Bà nội trọng nam khinh nữ, khi ba mẹ không có ở nhà thì hay trách mắng tôi. 

 

Tôi rất ấm ức, không dám nói ra, chỉ lén chạy đến dưới gốc cây khóc. 

 

Một lần, khi tôi đang khóc, tôi nghe thấy tiếng khóc của một cậu bé phía sau. Khi tôi định đi qua, cậu bé đột nhiên bảo tôi đừng qua.

 

Cậu bé nói con trai mà khóc là chuyện rất xấu hổ, nên không muốn cho cô bé nào thấy. Cậu bé nói mình đi nghỉ mát với người lớn, nhà cậu bé có khu nghỉ dưỡng ở đây, nhưng cậu cũng bị ấm ức, không muốn bị người khác cười nhạo nên mới chạy ra đây khóc lén. 

Chúng tôi hôm đó ngồi quay lưng lại nhau dưới gốc cây đa và nói rất nhiều. Cậu bé nói ba cậu ta không bao giờ đến thăm cậu, người ta đều gọi cậu là con riêng. 

 

Tôi nói bà nội cũng không thích tôi, giấu hết đồ ăn ngon, không cho tôi thấy.

 

Những nỗi phiền muộn của trẻ con, nói ra được cũng nhiều. Sau đó chúng tôi thường hẹn gặp nhau dưới gốc cây đa, cùng trò chuyện, nhưng không ai nhìn thấy ai.

 

Hóa ra, cậu bé đó chính là Lục Tây Đồng. 

 

Lục Tây Đồng sợ tôi biết thân phận thật của anh. Lúc đó tôi còn khá ngây thơ, tôi nói với Lục Tây Đồng rằng tôi chẳng muốn biết anh là ai, anh cũng không đoán được tôi là ai. 

 

Tôi nói tôi là tiên bướm, vì sau lưng tôi có một vết bớt hình con bướm.

 

Lục Tây Đồng và tôi cùng cười lớn. 

 

Nhưng sau đó, Lục Tây Đồng có một số "thay đổi". 

Loading...