Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:14:50
Lượt xem: 470

Người khác đều nói anh ta lăng nhăng, nói anh ta đa tình, nói anh ta giống mẹ mình, là một hồ ly tinh, là kẻ thứ ba.

 

Nhưng tôi lại thấy anh ta rất dịu dàng.

 

Lục Tây Đồng sẽ đóng vai anh trai để họp phụ huynh cho tôi, trong khi Lương Trường Kiều chưa bao giờ quan tâm đến những điều này.

 

Khi tôi bắt đầu có kinh nguyệt, Lục Tây Đồng sẽ mua băng vệ sinh cho tôi.

 

Lương Trường Kiều chưa bao giờ quản tôi nhiều, anh ấy cùng tuổi với Lục Tây Đồng, lớn hơn tôi và Lương Xích Tinh bốn tuổi, nhưng vì từ nhỏ đã phải kế thừa sự nghiệp gia đình nên anh ta đặc biệt chín chắn hơn và rất bận rộn.

 

Phải bận rộn đối phó với những lão làng trong công ty, vì vậy dù anh ta là người đưa tôi về, nhưng người chăm sóc tôi nhiều hơn lại là Lục Tây Đồng.

 

Lương Xích Tinh sẽ đơn giản và thô thiển tặng tôi một số trang sức và quần áo. Chỉ có Lục Tây Đồng mới nghiêm túc và tỉ mỉ cho tôi lời khuyên về cách phối đồ, giúp tôi chải tóc.

 

Chúng tôi ở bên nhau nhiều nhất, anh ta thậm chí còn có chút giống mẹ tôi.

 

Anh ta rất nghiêm khắc với tôi, luôn ép tôi giảm cân, quản lý chế độ ăn uống của tôi, không cho tôi ăn nhiều.

 

Nhưng tôi vẫn thấy anh ta dịu dàng. Bởi vì anh ta chăm sóc tôi nhiều hơn là những điều không tốt của anh ấy.

 

Nhưng hôm nay, anh ấy đứng trước mặt tôi, nói rằng tôi là người giúp việc trộm đồ.

 

Anh ấy như không nhận ra tôi, người từng tết tóc và cài kẹp cho tôi phía sau, không còn nữa.

 

Tôi không muốn vạch trần anh ấy trước mặt Giản Thuần, làm anh ấy bẽ mặt, vì anh ấy cũng từng đối xử tốt với tôi.

 

Coi như tôi trả nợ cho anh ấy vậy.

 

Tôi cũng không phủ nhận lời của Lục Tây Đồng, cũng không cảm thấy muốn khóc, tôi cúi đầu gọi một tiếng:

 

 "Thiếu gia, tiểu thư." 

 

Sau đó, tôi siết chặt quai ba lô trên lưng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-4.html.]

Quay người rời đi.

 

Giản Thuần ngạc nhiên hỏi Lục Tây Đồng: 

 

"Cô ấy trông còn giống học sinh trung học, sao lại là người giúp việc?"

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Tây Đồng vang lên:

 

"Cô ấy không phải."

 

Không phải học sinh trung học, hay không phải người giúp việc.

 

Cuối cùng, Lục Tây Đồng cũng không giải thích rõ ràng.

 

Tôi trở về trường, sống trong phòng vẽ nơi tôi dạy bọn trẻ.

 

Một phòng ngủ rộng hai mươi mét vuông đủ để tôi sinh sống và kiếm tiền.

 

Mỗi tháng, tiền kiếm được, ngoài việc đóng học phí và mua màu nước, phần còn lại tôi sẽ tiết kiệm, dự định cuối cùng sẽ trả lại cho Lương gia. 

 

Tôi rất biết ơn họ đã chăm sóc tôi khi tôi lạc lối và bất lực nhất.

 

Nhưng tôi cũng biết, sự chăm sóc đó có cái giá của nó. 

 

Tôi đã dùng tấm lòng để đáp lại ân tình của họ trong suốt nhiều năm qua, số tiền họ đã tiêu cho tôi, tôi cũng sẽ trả lại.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi không muốn quay lại nhà họ Lương nữa.

 

Phòng chứa đồ rất lạnh, nơi đó không phải là nhà của tôi.

 

Trước đây tôi từng ảo tưởng, tưởng rằng đó là nhà của mình, Lương Trường Kiều như vai trò của bố, Lục Tây Đồng như vai trò của mẹ, Lương Xích Tinh dù có hơi độc miệng nhưng cũng giống như anh trai.

 

Lúc đó, tôi còn tự cười thầm vì những ảo tưởng viển vông của mình, còn vẽ cả ảnh cưới của Lương Trường Kiều và Lục Tây Đồng.

 

Giấc mơ công chúa, lẽ ra nên tỉnh từ lâu rồi.

Loading...