Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:12:34
Lượt xem: 918

Trước khi phát hiện bức ảnh, tôi chưa từng biết mình là người thay thế.

 

Cũng chưa từng nghĩ rằng, họ chọn giữ tôi lại là vì coi tôi như thế thân, giống như họ đang được nhìn Giản Thuần vậy.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi chỉ đơn thuần biết ơn, tôn trọng họ ba người họ.

 

Tôi là một cô nhi, khi tôi mười hai tuổi, cha mẹ gặp tai nạn xe hơi và qua đời.

 

Tiền bồi thường bị bà nội ở quê cướp mất, ngôi nhà gia đình tôi từng ở bị bán đi.

 

Khi tôi mang ba lô đi lang thang không nơi nương tựa, tôi đã gặp Lương Trường Kiều.

 

Tôi ngồi ở bến xe buýt, những hạt mưa như sợi bạc đan thành một bức màn mưa trước mặt tôi.

 

Một chiếc Maybach đen dừng trước mặt tôi.

 

Cửa xe hạ xuống chậm rãi, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng cô độc.

 

Anh ta cúi mắt, đôi môi mỏng khẽ mở:

 

"Đừng dùng gương mặt này để khóc."

 

Tôi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Anh ta hỏi tên và trường của tôi, ngày hôm sau, anh ta mặc một bộ vest, đến tìm giáo viên chủ nhiệm của tôi.

 

Anh ta nói sẽ tài trợ cho tôi đi học.

 

Lương Trường Kiều không lừa tôi, anh ta tài trợ cho tôi học hết trung học rồi học đại học.

 

Ngay cả việc vẽ tranh tôi kiên trì theo đuổi từ tiểu học, anh ta cũng không để tôi từ bỏ.

 

Tôi biết ơn anh ta, tôn trọng anh ta.

 

Đến bây giờ tôi vẫn gọi anh ta là ông Lương.

 

Thầy giáo tôi từng nói, "ông" là cách gọi tôn trọng nhất đối với một người.

 

Sau này gặp Lục Tây Đồng, anh ta bảo tôi gọi anh ta là anh Tây Đồng, Lương Xích Tinh lại bảo tôi gọi anh ta bằng tên đầy đủ.

 

Tôi đều ngoan ngoãn làm theo.

 

Nhưng, tôi chưa bao giờ thay đổi cách gọi với Lương Trường Kiều.

 

Tôi vẫn nhớ sau khi được tài trợ, khi không biết phải báo đáp như thế nào, tôi đã nghiêm túc vẽ một bức tranh anh ta đang ngồi đọc báo uống và cà phê, cẩn thận chạy đến trước mặt đưa cho anh ta. 

 

Anh ta không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, chỉ lặng lẽ cất bức tranh.

 

Tôi là nữ sinh được nhà họ Lương tài trợ, cũng là người giúp việc nhỏ của nhà họ Lương.

 

Tôi biết nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, để có thể báo đáp Lương Trường Kiều bằng tất cả khả năng của mình.

 

Tôi biết ơn anh ta, bởi nếu không có anh ta, có lẽ tôi không biết phải đi đâu về đâu để xin ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-2.html.]

Vì vậy, dù biết anh ta chỉ coi tôi như một người thay thế, tôi cũng không tức giận.

 

Bất kể mục đích của anh ta là gì, nhưng tôi đã nhận được ơn giúp đỡ từ anh ta.

 

Vì vậy bây giờ, tôi ngoan ngoãn co mình trong phòng chứa đồ, không phát ra âm thanh, đó là điều tôi có thể làm.

 

Tôi có thể làm được.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong phòng chứa đồ có chút lạnh lẽo, tôi cố gắng ôm mình chặt hơn.

 

Qua cánh cửa mỏng, tôi nghe thấy tiếng Giản Thuần nũng nịu.

 

Giọng cô ấy mềm mại và ngọt ngào, cô ấy sai khiến Lục Tây Đồng:

 

" Anh Tây Đồng, lấy cho em ít đồ ăn vặt."

 

Lục Tây Đồng nhanh chóng đáp lại.

 

Tôi xoa bụng, thầm cầu nguyện bụng không kêu để tránh bị chú ý.

 

Tôi còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lương Trường Kiều, người luôn lạnh lùng kiêu ngạo:

 

"Đừng chạy chân trần trên sàn nhà."

 

"Nhưng đi giày cao gót mệt lắm."

 

"Này, đồ ngốc Lương Xích Tinh, đừng đột ngột bế em lên vậy chứ!"

 

Có vẻ như phòng chứa đồ hơi lạnh, tôi cẩn thận lật tìm thứ gì đó để đắp.

 

Sau đó, ở đáy hộp giấy, tôi nhìn thấy tất cả các bức tranh của mình.

 

Tôi đã vẽ hơn một trăm bức chân dung của Lương Trường Kiều, đều bị ném vào đáy hộp.

 

Có bức bị thấm dầu mực, có bức bị cuốn đại với mấy đồ linh tinh. 

 

Tôi chậm chạp di chuyển, rồi lại co mình vào khe giữa thùng giấy và tường. 

 

Trốn vào chỗ tối, tôi đã trải qua một đêm dài. 

 

Tôi không được ra ngoài. 

 

Trong lúc vô thức, tôi đã trải qua một đêm trong phòng chứa đồ. 

 

Một đêm trôi qua, tôi đã lạnh đến mức chảy nước mũi. 

 

Tôi thử đẩy cửa, cửa phòng kho đã được mở. 

 

Vừa bước ra khỏi phòng kho ẩm ướt tối tăm, tôi có chút chóng mặt, dường như không đứng vững được. 

 

Trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ họ đã ra ngoài hết. Tôi cẩn thận vào phòng lấy đồ của mình. 

 

Thực ra cũng không có gì nhiều, chỉ vài bộ quần áo tôi mua bằng tiền làm thêm. 

 

Loading...