Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:23:53
Lượt xem: 871

Khi nói đến đây, Lương Trường Kiều hơi cúi người xuống, đắp chăn lại cho tôi. Anh ấy cúi sát gần tôi, giọng nói thì thầm:

 

"Về sau, em chỉ cần là chính mình thôi."

 

Không biết cảm giác thế nào, người mà tôi luôn theo đuổi, anh ấy lại nghiêm túc và thậm chí có chút khiêm nhường cúi người trước mặt tôi.

 

Tôi lắc đầu nói: "Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không cần anh làm như vậy nữa."

 

Lương Trường Kiều có chút hoang mang thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, anh ấy dường như che giấu đi sự lo lắng vừa rồi, biểu hiện khuôn mặt bình tĩnh nhưng giả tạo: 

 

"Em không cần anh nữa sao?"

 

Tôi lắc đầu, thẳng thắn nói: "Bởi vì khi tôi cần anh nhất, anh đã từ bỏ tôi, nên tôi không cần anh nữa."

 

Lời vừa dứt, tôi thấy Lương Trường Kiều, người luôn từ tốn và kiêu ngạo, đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, anh ấy khẽ nheo mắt, khuôn mặt bình thản.

 

"Được."

 

Sự bình thản lúc này hoàn toàn khác với lúc trước, khi anh ấy đưa tiền và đuổi tôi đi, giống như đuổi một con ch.ó nhỏ, trong lòng không có chút cảm xúc nào.

 

Nhưng bây giờ, mặc dù khuôn mặt anh ấy vẫn bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt cho thấy anh ấy đang có những cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

 

Lương Trường Kiều đang nghĩ gì, tôi không đoán được, cũng không muốn đoán.

 

Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, họ lại đến để tìm cách hiện diện, nhưng tôi đều phớt lờ.

 

Khi bác sĩ nói tôi có thể xuất viện, tôi không nói với ai, tự mình làm thủ tục xuất viện.

 

Tôi đóng cửa phòng vẽ, nhận một số việc vặt, hoàn toàn ẩn mình trong trường học, không ra ngoài.

 

Lục Tây Đồng lại tìm tôi một lần nữa, có lần anh ấy khiến tôi khóc.

 

Tôi thật sự thấy Lục Tây Đồng rất phiền.

Tôi nói: "Biết vậy tôi đã không đến dưới cây đa, anh thật sự rất phiền."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-12.html.]

Lục Tây Đồng như bị cú sốc lớn, khuôn mặt anh không giữ được nụ cười chơi bời, anh ấy run rẩy hỏi tôi:

 

"Sao em có thể nghĩ như vậy?"

 

Tôi nói: "Tôi đã nói rất nhiều lần, không muốn gặp anh, tại sao anh luôn tìm tôi?"

 

Sau đó, Lục Tây Đồng không đến nữa, Lương Xích Tinh gửi tin nhắn nói với tôi rằng anh ấy đã đánh Lục Tây Đồng một trận.

 

"Anh không phải người tốt, anh cũng đã từng bắt nạt em."

 

"Sau đó anh đi ngủ trong phòng chứa đồ, khá lạnh, anh nghĩ rằng tối hôm đó em cũng cảm thấy như vậy."

 

"Điều cuối cùng anh có thể làm, là không để người khác quấy rầy em, dù là Giản Thuần hay Lục Tây Đồng."

 

Tin nhắn của Lương Xích Tinh là như vậy.

 

Sau này tôi lại gặp Lương Xích Tinh tại buổi lễ trao thưởng ở trường. Tôi đứng trên bục nhận giải, còn anh ấy đứng dưới khán đài.

 

Tóc anh đã dài ra một chút, cắt ngắn gọn gàng. Vẻ ngoài lơ đãng, khóe miệng nhếch lên, mái tóc ngắn và bộ đồ thể thao màu đen, trông vừa sắc bén lại vừa nguy hiểm.

 

Anh ấy đứng dưới khán đài, có lẽ sợ tôi nhìn thấy, nên giấu mình trong đám đông.

 

Khi mọi người vỗ tay, anh ấy đưa đôi bàn tay rộng lớn ra và vỗ tay thật to.

 

Dưới ánh đèn sáng rực, tôi phát hiện anh ấy đang khóc.

 

Bức tranh giành giải thưởng của tôi nhanh chóng được người ta mua qua nhà trường.

 

Giáo viên nói có ba người muốn mua, hiện tại giá đã lên tới năm trăm nghìn.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tôi đoán được là ai rồi.

 

Tôi cũng không để ý đến những chuyện này nữa, tôi bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài.

 

Tôi đã nộp đơn vào một trường nghệ thuật ở nước ngoài, trong thời gian học đại học tôi đã tiết kiệm được một số tiền, cộng với thành tích của tôi rất tốt, tôi nhanh chóng nhận được phản hồi.

Loading...