Thế Thân Con Moẹ Nó - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:58:12
Lượt xem: 2,775

9

 

Tối hôm đó, Bùi Ngôn Tri có về nhà hay không, tôi không biết.

 

Tôi thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài, tạm thời ở khách sạn.

Nhưng tôi phát hiện, tôi vẫn không thể tránh khỏi việc gặp mặt Bùi Ngôn Tri.

 

Bởi vì công ty là do tôi và anh ta cùng nhau xây dựng.

Tôi có thể không cần Bùi Ngôn Tri, nhưng tôi không nỡ bỏ DX.

 

Thế nhưng, mấy ngày liền, Bùi Ngôn Tri đều không xuất hiện ở công ty, đến cả thư ký của anh ta cũng chạy đến hỏi thăm tôi mấy lần.

 

Ngược lại, vòng bạn bè mà Tần Hạ luôn chặn tôi đột nhiên trở nên sôi nổi.

 

Trong đó nổi bật nhất là một bức ảnh bánh sinh nhật.

Chiếc bánh rất đẹp, trên bàn tay đang cắt bánh còn đeo chiếc nhẫn cặp giống với tôi.

Bên dưới, rất nhiều người đang chúc Tần Hạ sinh nhật vui vẻ và chào mừng chị ấy về nước.

 

Trong đám lời chúc đó, có một lời bình luận đặc biệt nổi bật. 

“Sau bao nhiêu năm, hai người cuối cùng cũng đến được với nhau.”

 

Mà Tần Hạ cũng chỉ trả lời bình luận này.

Mặc dù chỉ là một biểu tượng cười mơ hồ.

 

Tôi lẳng lặng nhìn lời bình luận của Tần Hạ, nghĩ quả nhiên là vậy.

 

Mọi người đều biết cuối cùng Bùi Ngôn Tri chắc chắn vẫn sẽ chọn Tần Hạ.

Ngoại trừ tôi.

Vịt con xấu xí hóa thiên nga chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, thực tế thường phũ phàng hơn rất nhiều.

 

Cho dù tôi từng cố gắng rất nhiều lần.

Trước khi tắt điện thoại, một cuộc gọi đến.

Là mẹ tôi.

 

Bà vừa mở miệng đã là giọng điệu gần như trách móc: “Hôm qua sinh nhật của Hạ Hạ, sao con không về? Nó vất vả lắm mới về nước, kết quả, con, là em gái ruột của nó, thậm chí còn không nói một câu chúc sinh nhật, con có biết Hạ Hạ buồn đến mức nào không?”

 

Tôi lẳng lặng nghe những lời thiên vị của mẹ tôi.

Sau đó lợi dụng lúc bà dừng lại để lấy hơi, tôi nói với bà: “Năm ngày trước là sinh nhật của con.”

 

Nhưng không một ai nhớ.

Mẹ tôi sững người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-con-moe-no/chuong-5.html.]

Đột nhiên cứng họng như bị kẹt, nửa ngày cũng không nói nên lời.

 

10

 

“Ý con là sao?” Giọng bà hơi kích động.

 

“Mẹ đừng nổi giận!” Tôi mỉm cười, mở miệng an ủi mẹ tôi: “Con không hề có ý trách móc mẹ. Đương nhiên, con cũng không có tư cách trách móc mẹ.”

 

Dù sao bà thiên vị cũng không phải chỉ một hai lần.

Năm tôi ra đời, bố tôi ngoại tình.

 

Mẹ tôi biết chuyện này, bụng mang dạ chửa đi xé áo tiểu tam, kết quả dẫn đến việc tôi sinh non.

Lúc sinh tôi lại bị khó sinh, phải chuyển từ sinh thường sang sinh mổ.

 

Mẹ tôi luôn thích làm đẹp, nhưng trên bụng ngoài vết rạn da ra, còn có thêm một vết sẹo xấu xí.

Điều này khiến bà khó lòng chấp nhận, thậm chí từng bị trầm cảm sau sinh.

 

Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ tôi, là Tần Hạ ngoan ngoãn, hiểu chuyện đã chữa lành cho bà.

 

Mà khi nhìn thấy tôi, bà chỉ nhớ đến vết sẹo xấu xí trên người mình, cũng như tổn thương mà bố tôi ngoại tình gây ra cho bà.

 

Vì vậy sau này, khi đối mặt với sự thiên vị của mẹ tôi, mọi người chỉ khuyên tôi hãy thông cảm cho bà:

“Thu Thu, mẹ con sinh con cũng không dễ dàng, con hãy thông cảm cho bà nhiều hơn.”

 

Bởi vậy tôi học cách thông cảm cho mẹ tôi, học cách bỏ qua sự thiên vị của bà.

Nhưng thực tế, sự thông cảm như vậy chỉ khiến tôi thậm chí không có nổi một ngày sinh nhật thuộc về mình.

 

Ban đầu là để tránh phiền phức, nên mẹ tôi bảo tôi và Tần Hạ cùng nhau tổ chức sinh nhật.

Sinh nhật của tôi bị dời lại, tổ chức vào sinh nhật của Tần Hạ.

 

Nhưng dần dần, chỉ có một chiếc mũ miện, người nhận được lời chúc sinh nhật cũng chỉ có một.

Họ thậm chí dần dần không nhớ sinh nhật của tôi là khi nào nữa.

 

Bởi vậy tôi nói với mẹ tôi: “Có Bùi Ngôn Tri cùng chị ấy tổ chức sinh nhật, con qua đó chỉ khiến chị ấy không vui thôi.”

 

“Con đừng có lôi Tiểu Bùi ra nói chuyện!”

Giọng của mẹ tôi cũng kích động hơn: “Năm đó con không xứng với Tiểu Bùi. Cũng không biết con đã dùng thủ đoạn gì để lừa gạt người ta...”

 

Bà nói rất nhiều, nhưng tôi không nghe lọt tai nữa.

Tôi chỉ cầm điện thoại, ngây người nhìn xuống đất, cả người lạnh toát.

 

Mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy nên, bao năm qua, mẹ vẫn nghĩ con không có một ưu điểm gì để Bùi Ngôn Tri thích con sao?”

Bình luận

2 bình luận

  • Kết buồn, nhưng mà ít nhất Thu Thu cũng đã có được cuộc sống của riêng mình

    Lan 1 tháng trước · Trả lời

  • Huhu buồn quá

    Yen Le 1 tháng trước · Trả lời

Loading...