Thế Thân Con Moẹ Nó - Chương 12: Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:41:10
Lượt xem: 6,024

“Tôi đã nói rồi, anh bẩn thỉu lắm, đừng có đụng vào tôi.” Tôi thản nhiên nói tiếp: “Bùi Ngôn Tri, anh như vậy sẽ khiến Tần Hạ rất buồn đấy.”

 

“Anh đã chờ chị ấy bao năm như vậy, bảo vệ chị ấy bao năm như vậy rồi. Mặc dù giờ chị ấy đang phải chịu hình phạt trong tù, nhưng tôi nghĩ anh yêu chị ấy như vậy, chắc chắn vẫn sẽ chờ chị ấy ra tù đấy.”

 

Bùi Ngôn Tri hơi sững người. Giọng nói anh ta khàn đặc: “Anh không có chờ cô ấy...”

 

“Nhưng thật ra đôi khi tôi cũng rất ghen tị với Tần Hạ.” Tôi mỉm cười, giả vờ như không nghe thấy lời của Bùi Ngôn Tri: “Dường như chị ấy chỉ cần đứng ở đó, không cần phải làm gì cả, cũng có người xếp hàng để yêu chị ấy. Rõ ràng là chị em ruột, nhưng tôi và chị ấy thật sự khác nhau một trời một vực.

Những gì tôi đã cố gắng rất lâu nhưng không có được, Tần Hạ dễ dàng có được, thậm chí còn có được nhiều hơn.”

“Đôi khi tôi cũng cảm thấy ông trời thật không công bằng.”

 

Tôi chớp chớp đôi mắt hơi khô rát, cảm giác như đã trút được một hơi.

 

“Nhưng thì sao chứ? Tần Thu chính là Tần Thu, cho dù không có ai khác, tôi vẫn có thể sống rất tốt. Dù sao trước đây không phải cũng sống như vậy sao?”

 

“Thu Thu!” Bùi Ngôn Tri gấp gáp gọi tên tôi. 

Dường như anh ta đã lường trước được điều gì, thậm chí còn không quan tâm đến việc tôi sẽ nổi giận, ghét bỏ mà nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt đau khổ và giằng xé: “Xin em, xin em đừng nói nữa...”

 

Tôi bỏ qua lời van xin của anh ta, từng chữ, từng chữ một nói với Bùi Ngôn Tri:

“Bùi Ngôn Tri, có lẽ anh không biết trước đây tôi đã yêu anh nhiều đến mức nào.”

 

Tôi từng yêu anh tha thiết như vậy.

“Tôi coi anh là người yêu duy nhất, người bạn duy nhất, người duy nhất...”

 

Tôi dừng lại một chút, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Cứu rỗi.”

 

Tôi sẽ không bao giờ quên bóng dáng đứng chắn trước mặt tôi khi tôi bị người khác cô lập, bắt nạt.

 

Cũng như lời “Chúc mừng sinh nhật” vào tối hôm đó.

 

Tôi cũng cảm ơn Bùi Ngôn Tri đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian khó khăn nhất.

Là anh ta đã kéo tôi ra khỏi ngôi nhà ngột ngạt đó, rồi nói với mẹ tôi: “Nếu mẹ không thích Thu Thu như vậy, vậy sau này xin mẹ đừng có làm phiền cô ấy nữa. Con sẽ tôn trọng, yêu thương, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn.”

 

Cho dù tất cả mọi thứ đều chỉ là vì một lời nói dối.

 

“Nhưng giờ tôi mới phát hiện, hóa ra người thật sự có thể cứu tôi chỉ có bản thân tôi thôi.”

 

Bùi Ngôn Tri nắm không chặt, nên tôi dễ dàng thoát ra.

Tôi mỉm cười với anh ta: “Gửi gắm lòng dũng cảm và hy vọng vào một người khác, rủi ro quá lớn.”

 

Nói không buồn là giả.

Cho dù tôi đã tự an ủi bản thân rất nhiều lần, nhưng lúc nói ra những câu này, tôi vẫn không kìm được sự cay xót trong mắt.

 

Thật ra, ai mà không khao khát được yêu thương chứ?

Chỉ là tôi không may mắn thôi.

Tôi chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn khóc: “Bùi Ngôn Tri, nếu anh thật sự muốn bù đắp cho tôi, vậy hãy tránh xa tôi ra, đừng có để tôi nhìn thấy anh nữa.”

 

Tôi vẫn không thể tha thứ cho Bùi Ngôn Tri.

 

“Thu Thu!” Hơi thở của Bùi Ngôn Tri trở nên dồn dập, cả người run rẩy: “Anh đã mất hết tất cả mọi thứ rồi.”

 

“Nhà họ Bùi sẽ không bỏ mặc anh.”

Công ty đối thủ bám riết lấy anh ta, chuỗi vốn của công ty cũng đứt gãy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-than-con-moe-no/chuong-12-hoan.html.]

Cuối cùng nhà họ Bùi đã ra tay.

 

Tôi vạch trần lời nói dối của Bùi Ngôn Tri, rồi nói với anh ta: “Tôi cũng từng mất hết tất cả, nhưng tôi vẫn có thể sống tiếp. Có lẽ sống hơi khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều người trên thế gian này rồi.”

 

Bùi Ngôn Tri im lặng.

Một lúc lâu sau, anh ta nói với giọng điệu nức nở, thấp giọng hỏi tôi: “Tại sao chúng ta lại trở thành như vậy? Rõ ràng, rõ ràng trước đây, anh suýt chút nữa, suýt chút nữa là có thể nắm lấy em rồi.”

 

“Bởi vì anh không yêu tôi.” Tôi cho anh ta một lý do: “Tôi chưa bao giờ tin vào cái cớ làm người yêu bị thương vì lý do gì đó hoặc giấu giếm gì đó. Đến cả đứa trẻ con còn biết thích một người, sẽ muốn giữ lại viên kẹo mà cô giáo ở trường mầm non thưởng cho để đưa cho người đó. Chúng đều biết muốn khiến người mình thích vui vẻ, muốn nhìn thấy người mình thích nở nụ cười, muốn cố gắng khiến người mình thích cũng thích mình, vậy làm sao có thể nỡ lòng làm người đó bị thương? Vậy nên Bùi Ngôn Tri, thật ra anh chưa bao giờ thích tôi.”

 

Từng chữ, từng chữ một, như lời phán xét cuối cùng.

 

23

 

Bùi Ngôn Tri không bao giờ tìm đến tôi nữa. Có lẽ anh ta có đến, nhưng không xuất hiện trước mặt tôi.

 

Sau đó, tôi nghe nói anh ta bị nhà họ Bùi cưỡng ép đưa về.

 

Ông cụ rất tức giận, đã dùng nhiều thủ đoạn để ép Bùi Ngôn Tri kết hôn thương mại. Bùi Ngôn Tri liền tự bỏ rơi bản thân.

 

Anh ta thường xuyên uống rượu say mèm, vào một ngày, đã gặp tai nạn xe hơi do lái xe trong tình trạng say rượu.

Nhà họ Bùi đã tốn rất nhiều công sức mới cứu được anh ta, nhưng Bùi Ngôn Tri sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.

 

Sau này, tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng quen biết rất nhiều người, kết bạn với rất nhiều người. Họ cho tôi thấy một thế giới hoàn toàn mới, khiến quá trình trưởng thành của tôi không còn quá đau khổ nữa.

 

Sau khi trở về, tôi biết tin bố tôi và mẹ tôi đã ly hôn.

Hai người đấu đá nhau cả đời, cuối cùng cũng xé rách mặt, chia tay. Kết quả, lúc chia tay hai người còn đánh nhau, mẹ tôi bị đẩy ngã xuống đất, phải nhập viện.

 

Còn bố tôi đã dọn đến nhà của tiểu tam trước kia, cả nhà hòa thuận, hạnh phúc. Lúc tôi đến thăm mẹ tôi, bà đã bị lẫn rồi. Thậm chí còn không nhận ra tôi nữa.

 

Bà chỉ đột nhiên nắm lấy tay khi tôi đang chăm sóc bà, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, nói: “Con trông rất giống con gái tôi.”

 

“Tần Hạ sao?” Tôi mỉm cười, rút tay ra, lắc đầu: “Con không giống chị ấy.”

 

“Không, không phải Hạ Hạ! Không phải nó!”

 

Mẹ tôi cuống cuồng lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi còn có một đứa con gái nữa. Tôi còn có một đứa con gái nữa! Nhưng nó tên gì nhỉ? Nó tên, nó tên...”

 

Bà không thể gọi tên tôi, chỉ có thể đau khổ đập đầu.

Tôi ngăn cản hành động của bà, rồi nói với bà: “Mẹ chỉ có một đứa con gái, chị ấy tên là Tần Hạ.”

 

“Thật sao?” Mẹ tôi ngây người nhìn tôi, vẻ mặt đầy sự tin tưởng.

 

“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười.

 

Tôi thuê người giúp việc đến bệnh viện chăm sóc bà, nhưng tôi không đến thăm bà nữa. Tần Thu có cuộc sống riêng của mình.

Cho dù con đường này không dễ dàng.

Nhưng tôi vẫn sẽ cô đơn mà kiên cường lớn lên.

Có lẽ vào một ngày nào đó, tôi sẽ gặp được người cần đến tôi, và tôi cũng cần đến người đó.

Ai biết được chứ?

 

-Hết-

 

Bình luận

2 bình luận

  • Kết buồn, nhưng mà ít nhất Thu Thu cũng đã có được cuộc sống của riêng mình

    Lan 1 tháng trước · Trả lời

    • Huhu buồn quá

      Yen Le 1 tháng trước · Trả lời

      Loading...