Thế Sự Đoản Tựa Mộng Xuân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:21:35
Lượt xem: 4,679

05.

Một ngày nọ, khi Bùi Thịnh đang xử lý tấu chương, Minh Hoa cung cho người tới bẩm báo Minh phi có thai.

Ta theo bản năng nhìn về phía Bùi Thịnh, hắn hẳn là thập phần cao hứng mới đúng.

Ta và hắn cũng từng rất mong muốn có một đứa con.

Nhưng thái y nói thân thể ta gầy yếu không dễ hoài thai, cho đến khi ta bị phế, ta cũng chưa từng được trải qua cảm giác làm mẹ.

Bùi Thịnh nghe lời cung nhân nói xong, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm.

Ta đi theo hắn đến Minh Hoa cung, nhìn Minh phi đứng ở cửa nụ cười rạng rỡ.

Nhìn hắn một phen nắm lấy mặt Minh phi, “Ngươi như thế nào lại có thể mang thai hài tử?”

Chung quanh cung nhân toàn bộ quỳ xuống, Minh phi không sợ chút nào, ngược lại vẻ mặt thẹn thùng.

“Hoàng thượng, thần thiếp vụng trộm đem thuốc tránh thai đi đổi, bởi vì trước đó vài ngày luôn mơ thấy một tiểu oa nhi, nó nói mình là Quân Tâm, muốn cho ta làm mẫu thân của nó.”

Ta và Bùi Thịnh đồng thời giật mình trong chớp mắt.

Bởi vì, ta cùng Bùi Thịnh từng nói, nếu như có công chúa, liền gọi nàng là Quân Tâm.

Ta nhìn gương mặt Minh phi rất giống ta. Thật sự, sẽ trùng hợp như vậy sao?

Sắc mặt Bùi Thịnh cũng dần dần hòa hoãn, hắn nhìn chằm chằm Minh phi một hồi lâu. Tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật của lời nói của nàng.

Sau một lúc lâu, hắn tựa hồ hạ quyết tâm, chậm rãi ôm lấy Minh phi.

“Vậy nàng cứ dưỡng thai cho tốt đi.”

Đêm đó, Bùi Thịnh ngủ lại Minh Hoa cung, thậm chí cao hứng đến uống say.

Minh phi bảo Mậu An đỡ hắn vào tẩm cung, nàng sẽ đến sau.

Ta đi theo bọn họ, nhìn Bùi Thịnh vui mừng đến nói năng lộn xộn, nội tâm có chút chua xót.

Minh phi mang thai, hắn lại vui như vậy.

“Hoàng thượng, sao ngài lại cho phép Minh phi nương nương mang thai hài tử chứ?”

Là giọng của Mậu An.

Ta vốn tưởng rằng Bùi Thịnh sẽ nói bởi vì thích nàng ấy, hoặc là bởi vì nàng tính tình nhu thuận.

Nhưng Bùi Thịnh lại nói: “Đứa bé đó có lẽ từng là con của Oản Oản, hơn nữa, ta vốn rất mong muốn đứa bé này, chờ nó ra đời, ta sẽ đưa nó cho Oản Oản, không chừng nàng sẽ trở lại bên cạnh trẫm…”

Bùi Thịnh rõ ràng là uống nhiều, lời trước không ăn nhập gì với lời sau.

Mậu An thở dài, không nói gì nữa.

Ta lại sững sờ tại chỗ, thật lâu không thể nhúc nhích.

Cái gì gọi là, từng là con của ta? Ta chưa từng có thai, lời này của Bùi Thịnh đến tột cùng là có ý gì?

Ta không thể nghĩ ra lời giải.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, ta quay đầu lại nhìn, là Minh phi. Nàng vào phòng, bảo Mậu An ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Bùi Thịnh, còn có nàng và cung nữ.

Ta vốn tưởng rằng kế tiếp sẽ nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau tình tứ mà ngủ, nhưng không phải.

Minh phi bưng chén rượu lên, hướng cung nữ nháy mắt. Cung nữ hiểu ý, từ cổ tay áo lấy ra một túi bột màu trắng nhỏ đổ vào trong ly rượu.

Ta khiếp sợ nhìn Minh phi bưng ly rượu không biết bỏ thêm thứ gì đi về phía Bùi Thịnh.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ta nghĩ đến rất nhiều khả năng. Có thể Minh phi là gian tế của địch quốc hoặc tiền triều hay không. Bọn họ cố ý tìm một người giống ta sắp xếp ở bên cạnh Bùi Thịnh, mục đích là đầu độc Bùi Thịnh.

Ta hoảng loạn đi tới trước người Minh phi, ý đồ ngăn cản nàng.

[Ngươi g.i.ế.c hắn, sẽ khơi mào chiến tranh thiên hạ đại loạn!]

Tuy rằng Bùi Thịnh phụ ta, nhưng ta vẫn nhớ rõ giấc mộng thời niên thiếu của hắn là quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Hắn không phải là một người chồng tốt, nhưng là một hoàng đế tốt.

Nhưng ta chỉ là một linh hồn hư vô mờ mịt. Minh phi vô số lần đi xuyên qua thân thể ta.

Ta không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đút Bùi Thịnh uống chén rượu kia.

Bùi Thịnh đột nhiên mở mắt nhìn rượu một cái.

“Đó là cái gì? Thật khó uống.”

Minh phi ôn nhu dỗ hắn: “Hoàng thượng, là canh giải rượu.”

Bùi Thịnh cũng không hỏi nhiều, sau đó Minh phi rửa mặt lên giường, tắt đèn.

Ta mờ mịt đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện tựa hồ đã vượt qua tưởng tượng.

Từ sau khi Minh phi có thai, Bùi Thịnh cơ hồ mỗi ngày đều ở Minh Hoa cung cùng nàng.

Ta cũng ở đó, lượn qua lượn lại, ngày qua ngày, dần trở nên mơ hồ.

Ta không biết mình đã làm gì sai. Vì cái gì ta đã chết, linh hồn lại còn muốn tồn tại, nhìn Bùi Thịnh mỗi ngày cùng người khác ân ái cưng chiều.

Gương mặt Minh phi rất giống ta, luôn khiến ta hoảng hốt. Làm cho ta nhớ tới rất nhiều năm trước, Bùi Thịnh cũng đối xử với ta như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-su-doan-tua-mong-xuan/chuong-3.html.]

Ngày ngày đi du ngoạn, hoặc cùng ngồi trong điện ngắm mưa.

Ta không biết mình còn phải ở đây bao lâu nữa, có lẽ là cả đời.

Ta nghĩ, đây chính là cái giá mà ta phải trả cho sự lựa chọn đắm chìm trong tình yêu.

06.

Vào một ngày nào đó, Mậu An vội vàng bẩm báo: “Hoàng thượng, nhà lao cháy rồi.”

Bùi Thịnh nhíu mày, “Phạm nhân quan trọng bỏ trốn rồi?”

Mậu An lắc đầu, cẩn thận nói: “Là Trần Thanh, hắn muốn gặp ngài.”

Cái tên này cuối cùng cũng đánh thức suy nghĩ tê liệt nhiều ngày của ta, ta khiếp sợ nhìn Mậu An.

Trần Thanh, chính là thị vệ bị định tội danh tư thông với ta?

Nhưng Bùi Thịnh đã khẳng định chúng ta có cấu kết, ngay cả ta cũng bị phế vào lãnh cung, làm sao có thể để hắn sống đến bây giờ?

Ta quay đầu nhìn Bùi Thịnh.

Hắn mặt không chút thay đổi trầm mặc một hồi lâu mới đứng dậy, “Vậy đi gặp đi.”

Ta đi theo Bùi Thịnh, mười năm qua lần đầu tiên rời khỏi hoàng cung.

Bên ngoài trời đổ cơn mưa nhỏ, Bùi Thịnh ngồi trong xe ngựa.

Ta ngồi trên nóc xe, vươn tay ra và nhìn những hạt mưa cứ chảy xuyên qua tay.

Ta ngửi thấy mùi tươi mát. Trước kia mỗi lần trời mưa, đều sẽ ngửi thấy mùi này, giống như là mùi bùn đất bị thấm ướt tỏa ra. Nhưng từ khi vào hoàng cung, cho dù là lãnh cung, lại chỉ nhìn thấy toàn là gạch xanh lạnh lẽo.

Ta chợt nhớ tới trước kia, ta cũng là một người rất yêu tự do.

Ta thích đón gió nhẹ, mưa phùn cưỡi ngựa đi trên đường, thích bỏ lại thị vệ đi vương phủ tìm Bùi Thịnh chơi.

Nhưng sau đó, ta vì Bùi Thịnh mà nhốt mình trong hậu cung mười năm.

Trong mười năm, ta học làm một phi tử đủ tư cách.

Ở lãnh cung suốt ngày quanh quẩn bốn bức tường, tham sống sợ chết. Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất không đáng.

Xe ngựa dừng ở cửa nhà lao, Bùi Thịnh khoác áo choàng xuống xe.

Ta đi theo phía sau hắn, một đường thông suốt, ở tầng giam cuối cùng, gặp được Trần Thanh. Đã tám năm trôi qua, hắn xa lạ đến mức ta gần như không nhận ra.

Hai sợi xích sắt to lớn quấn quanh cổ tay, đem hắn treo lên. Làn da bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời mà trắng bệch, cả người gầy yếu đến cực hạn.

Bùi Thịnh trầm mặc ngồi trên ghế trước mặt Trần Thanh.

“Ngươi muốn gặp ta?”

Trần Thanh kích động đi về phía trước một bước, xích sắt lắc lư vang lên.

“Hoàng thượng, ngài rốt cục chịu gặp ty chức rồi.”

Trần Thanh bình tĩnh lại tâm tình, “Ty chức nghe một đồng hương cai ngục nói, gia mẫu trước đó vài ngày đã qua đời, ty chức khi còn sống không thể tận hiếu, sau khi c.h.ế.t làm phù quan đưa tiễn, chuyện năm đó, hiện tại vật đổi sao dời, ty chức cũng tuyệt sẽ không tiết lộ cho bất luận kẻ nào, kính xin Hoàng Thượng có thể khoan hồng, thả ty chức hồi hương…”

Ta càng nghe càng cảm thấy loạn, chuyện năm đó, hẳn là chỉ ta bị vu hãm tư thông.

Nhưng vì sao hắn phải đảm bảo với Bùi Thịnh tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài?

Bùi Thịnh mặt không chút thay đổi, không đáp lại hắn.

Trong nhà lao chật hẹp này, không khí gần như ngưng trệ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần sắc Trần Thanh từ chờ mong đến hoảng sợ, cuối cùng là sợ hãi.

“Ta đều nghe theo mệnh lệnh của ngài, ngài đã đáp ứng ta, chờ sự tình lắng xuống liền ban cho ta vạn lượng hoàng kim để cho ta hồi hương, ta không muốn hoàng kim, chỉ cầu ngài buông tha cho ta......”

Bùi Thịnh chỉ vẫy vẫy tay. Phía sau hắn đi ra một hắc y thị vệ, trong tay cầm đao.

Trần Thanh nhìn thanh đao sắc nhọn kia, suy sụp.

“Ngươi muốn g.i.ế.c ta, rõ ràng là ngươi ép ta để vu hãm quý phi tư thông, ngươi lật lọng!”

Lời nói của hắn giống như một đạo sấm sét nổ vang bên tai ta.

Ta chỉ cảm thấy đau đầu.

Rõ ràng mỗi một chữ ta đều biết, nhưng đặt cùng một chỗ, ta làm sao cũng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói.

Hắc y vệ tới gần, Trần Thanh sợ hãi đến cực độ liền phát điên.

“Cẩu hoàng đế, ngươi đem nữ nhân mình yêu nhất gán tội danh tư thông, đẩy nàng vào lãnh cung, lại còn làm cho nàng vĩnh viễn không thể sinh con dược, ngươi thật ác độc!”

Xong quay sang nói với tên thị vệ: “Huynh đệ, ngươi không thể g.i.ế.c ta, hoàng đế bội tín phản nghĩa, các ngươi thay hắn làm việc không có kết cục tốt!Cẩu hoàng đế, ngươi sẽ gặp báo ứng...!”

Một chút ánh sáng lóe lên, thanh âm im bặt.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe, xuyên qua thân thể ta, nhỏ xuống góc áo Bùi Thịnh.

Ta hoảng hốt quay đầu nhìn Bùi Thịnh.

Hắn chán ghét lắc lắc góc áo, sau đó ngẩng đầu nhìn t.h.i t.h.ể đã bất động của Trần Thanh.

“Ngươi biết nhiều bí mật như vậy, ta làm sao có thể để cho ngươi sống.”

Bình luận

2 bình luận

  • Sao có thắt nút mà hổng có mở nút. Còn nhiều chỗ chưa làm được rõ ràng để khiến độc giả phải ồ wow. 1 chuỗi bi kịch kéo dài ko có lời giải

    Biow 1 tháng trước · Trả lời

    • t thấy chủ yếu do ông nam9 tham quyền lực nên làm mọi chuyện xấu để loại bỏ hết những gì có thể ngáng đường hắn

      Hân Nghiên 1 tháng trước · Trả lời

Loading...