Chạm để tắt
Chạm để tắt

The Only Pure White Jasmine - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-13 12:49:51
Lượt xem: 86

Người Tô Trí toàn mùi rượu.

Tống Yến hình như đã đi cả đêm không về, lớp trang điểm đã bay mất gần hết, sắc mặt trông rất tàn tạ.

"Cô cho Tô Trí uống loại canh mê thuốc lú nào vậy? Tối qua dù có nói gì anh ấy cũng không chịu rời đi, cứ nhất quyết ở lại đây. Tôi muốn gõ cửa, anh ấy cũng không cho."

Tống Yến hét lên với tôi, nhưng lại bị Tô Trí đẩy ra: “Đừng ác ý với Thư Thư của tôi, xin hãy rời đi đi, nếu không Thư Thư sẽ lại không vui khi nhìn thấy tôi đi cùng cô.”

"Tô Trí... em là Tống Yến."

"Tôi mặc kệ cô là Tống Yến hay là Tống Điềm, xin hãy nhanh chóng rời đi đi.”

Tô Trí chặn cô ta ở cửa rồi loạng choạng bước vào nhà tôi.

Nhìn thấy tôi, Tô Trí chỉ vào trái tim mình với đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.

"Hôm qua em bỏ anh lại rồi rời đi với Kỷ Hà Dương, em có biết anh cảm thấy khó chịu thế nào không?"

“Mối quan hệ giữa em và anh ta là gì? Em đã quay lại với anh ta sao? Thư Thư, em không được làm như vậy.”

Tôi nói: “Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi. Hôm qua anh ấy bị thương. Tất nhiên tôi phải đưa anh ấy đến bệnh viện. Dù sao chúng tôi cũng đã ở bên nhau mấy năm, tôi không thể bỏ anh ấy một mình được.”

"Đúng không, Tô Trí?”

Tô Trí sửng sốt một chút, hình như nhớ ra điều gì đó nên anh ta muốn tiến tới ôm tôi.

Tôi cúi người né sang một bên.

Anh ta ôm đầu ngồi xổm xuống, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thư Thư, ngày hôm đó anh thấy Tống Yến uống rượu, anh không nên để em một mình… Anh không biết sẽ như vậy, không biết em sẽ không thoải mái khi bị bỏ lại phía sau. Em có thể tha thứ cho anh được không?"

Tôi không nói gì cả.

Cuối cùng anh đã hiểu rồi chứ?

Hiểu cảm giác bị bỏ lại phía sau là như thế nào.

Trà Sữa Tiên Sinh

Sau khi Tô Trí tỉnh lại, anh ta im lặng đi theo tôi, không nhắc tới chuyện của Kỷ Hà Dương nữa.

Còn một tuần nữa là sinh nhật anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-only-pure-white-jasmine/chuong-12.html.]

Tô Trí, người đã im lặng suốt một tuần, lấy lại tinh thần và phấn chấn nói với tôi: “Thư Thư, anh có việc bận. Khi nào có thời gian anh sẽ tranh thủ ghé thăm em nhé.”

Tôi nhìn anh ta và nói: "Được."

Trên thực tế, Tô Trí không bao giờ có thể che giấu được điều gì.

Lý Tương nói với tôi rằng Tô Trí muốn cầu hôn tôi vào ngày sinh nhật của anh ta.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Trí.

Anh ta đã mời một số người bạn chung của chúng tôi và Tống Yến cũng có mặt ở đó.

Anh ta lập tức đi tới và giải thích với tôi: "Là Lý Tương gọi cho chứ không phải anh. Cô ấy đến rồi cũng khó đuổi đi lâm.”

Tôi nhếch mép cười: “Không sao đâu.”

"Thật sự không tức giận sao?"

"Vào tiệc thôi."

Bánh được đem lên sau bữa ăn, tất nhiên tôi biết còn có những tiết mục khác.

Tô Chí nói trước với tôi: “Thư Thư, lát nữa lại đây cùng anh thổi nến nhé.”

Tôi nói: “Tôi đi vệ sinh trước.”

Trên chiếc bánh khổng lồ có những ngọn nến đang cháy, Tô Trí đứng trước chiếc bánh còn chưa được thổi tắt nến.

Tống Yến không nhịn được nữa, đẩy đám người ra, bật đèn trong phòng riêng lên.

"Anh đừng chờ nữa, Thư Thư sẽ không trở lại."

Tô Chí nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, "Không thể nào, cô ấy nói với tôi là cô ấy chỉ đi vệ sinh thôi."

"Tôi vừa thấy cô ấy lên xe của người khác và rời đi!"

"Tôi cũng có bạn bè nhìn thấy cô ấy cùng một người đàn ông vào khách sạn. Chính cậu nhìn xem, đây có phải là Thư Thư không?!"

Tô Trí nhìn người trong ảnh, như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút đi, cảm giác như tận thế.

Lý Tương, người cũng đến dự tiệc, hét lên: "Người đàn ông đó không phải là bạn trai cũ của Thư Thư sao? Hai người đã ngủ với nhau rồi mà còn nói rằng họ chỉ là bạn bè!"

Loading...