Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THẤT HỨA - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-21 15:32:45
Lượt xem: 514

Chồng tôi mỗi năm vào mùa đông đều phải đến Gia Mộc Tư.  

 

Những năm 70, anh ấy từng về nông thôn tại Gia Mộc Tư, và anh ấy nói đó là quê hương thứ hai của mình.  

 

Lần này, khi tôi bệnh nặng phải nhập viện, tôi hỏi anh liệu năm nay có thể không đi được không.  

 

Anh lắc đầu và nghiêm túc nói với tôi: “Triệu Hòa, anh là người trọng chữ tín. Đã hẹn với bạn cũ rồi, sao có thể nuốt lời?”  

 

Ngày anh lên máy bay, tôi vẫn còn sốt cao.  

 

Sau khi khỏi bệnh, tôi dựa theo ký ức, tìm đến ngôi làng nơi anh từng đi làm ở nông thôn.  

 

Tôi thấy anh đang khoác tay một người phụ nữ khác, và họ gọi nhau là vợ chồng.  

 

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra mối tình đầu của anh ở đây.  

 

Thậm chí họ còn có một đứa con trai.  

 

Hơn bốn mươi năm qua, chồng tôi đã luôn qua lại giữa hai gia đình.  

 

1  

 

Khi tôi nằm trên giường bệnh, Triệu Vọng Thư đang xem vé máy bay đi Gia Mộc Tư.  

 

"Anh có thể không đi năm nay không?" Tôi nhìn vào tay mình đang truyền dịch, "Đợi em khỏi bệnh rồi anh hãy đi."  

 

Triệu Vọng Thư khẽ cau mày, nghiêm túc nói với tôi: "Triệu Hòa, em biết đấy, anh luôn giữ lời hứa. Đã hẹn rồi, sao em có thể bảo anh thất hứa?"  

 

"Hiện tại em đang bệnh, anh có thể đổi ngày gặp được không?"  

 

Bình thường Triệu Vọng Thư rất dễ nói chuyện, nhưng khi nói đến chuyện đi Gia Mộc Tư, anh lại ngoan cố một cách kỳ lạ.  

 

Anh sầm mặt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Triệu Hòa, anh đã có tuổi rồi, còn có thể đi Gia Mộc Tư được mấy lần? Còn có thể gặp bạn cũ được mấy lần nữa?"  

 

"Em không thể đặt mình vào vị trí của anh và nghĩ cho anh một chút sao?"  

 

Một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến tôi không kìm được mà ho sù sụ.  

 

Một trận ho đau xé ruột gan, như thể tôi sắp ho ra cả mật.  

 

Anh rót cho tôi một cốc nước, giọng nói dịu lại một chút: "Triệu Hòa, anh là bác sĩ, em phải tin anh. Em chỉ bị nhiễm vi rút đường hô hấp thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Chút bệnh nhỏ này, chịu đựng một chút sẽ qua thôi, yên tâm đi."  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Bỗng nhiên tôi thấy buồn cười.  

 

Năm ngoái khi Triệu Vọng Thư ngã phải nhập viện, tôi đến thăm anh hàng ngày, nấu canh gà hầm, hầm xương để tẩm bổ cho anh.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/that-hua/chuong-1.html.]

 

Hôm nay anh lại nói với tôi rằng tôi chỉ cần cố chịu đựng một chút là được.  

 

Trong phút chốc, tôi thấy mệt mỏi vô cùng, không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh mua vé máy bay đi Gia Mộc Tư trước mặt tôi.  

 

2  

 

Ngày Triệu Vọng Thư đi, tôi lại bị sốt.  

 

Người tôi lúc thì lạnh run, lúc thì nóng bừng. Khi lạnh, răng tôi va vào nhau cầm cập, khi nóng, hơi thở cũng nóng bỏng.  

 

Trong trạng thái mơ mơ màng màng, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.  

 

Muốn nôn nhưng thùng rác lại ở cuối giường.  

 

Tôi đành phải bấm chuông gọi y tá, tay cầm chai truyền dịch, tay còn lại cố gắng nâng người dậy để kéo thùng rác lại.  

 

Nhưng chưa kịp với tới thùng rác, tôi đã ngã xuống đất, nước chua từ dạ dày trào ra hết.  

 

Khi y tá vào, tôi đang ngồi trên sàn, m.á.u trong ống truyền chảy ngược, xung quanh còn một vũng nôn mửa.  

 

Y tá vội vàng vỗ nhẹ lưng tôi, đỡ tôi đứng dậy.  

 

Ngày hôm đó tôi phải tiêm rất nhiều mũi, uống chút canh do dịch vụ giao hàng mang đến, lại nôn thêm mấy lần, cả người mơ màng mệt mỏi.  

 

Triệu Vọng Thư dường như đắm chìm trong niềm vui gặp lại bạn cũ, không gọi điện cho tôi lấy một cuộc.  

 

Phải đến hai ngày sau, anh mới liên lạc với tôi.  

 

"Triệu Hòa, sức khỏe em thế nào rồi? Còn nằm viện không?"  

 

Tôi khàn giọng nói: "Hai ngày nay em sốt cao liên tục."  

 

"Không sao đâu, mùa đông bị cúm đều như vậy." Anh ngừng một lát, rồi nói: "À, Hạ Thanh bị bệnh, anh phải ở lại chăm sóc anh ấy, năm nay sẽ không về ăn Tết."  

 

Hạ Thanh là bạn cũ mà anh quen ở Gia Mộc Tư.  

 

Anh đã không ít lần kể với tôi rằng Hạ Thanh là ân nhân cứu mạng của anh.  

 

Khi anh ngất xỉu trên đường vì tuyết rơi, chính Hạ Thanh đã kéo anh về làng, dùng tay xoa nóng cơ thể cho anh suốt cả đêm.  

 

Tôi cầm điện thoại, giọng nghẹn ngào hỏi anh: "Vậy anh định để em đón Tết một mình sao?"  

 

"Triệu Hòa, em phải hiểu chuyện. Nếu không có Hạ Thanh, anh đã thành một nắm đất vàng rồi. Giờ anh chỉ ở lại ăn Tết với anh ấy thôi, em có cần tính toán như vậy không?"  

 

Không đợi tôi trả lời, đầu dây bên kia ồn ào tiếng người, anh vội vàng cúp máy.  

Loading...