THẤT HOÀNG TỬ VÔ SỈ - PHẦN 3 - Nhất kiến như cố

Cập nhật lúc: 2024-07-05 11:25:51
Lượt xem: 269

05.

Cuối cùng ta vẫn không thể trốn tránh được hình phạt chép sách, thậm chí lần này nội tổ phụ còn đặc biệt cử người đến giám sát, tuyệt đối không cho phép mấy nha hoàn của ta thay thế.

 

Mỗi khi chép một chữ, lòng ta lại thêm oánhận thất hoàng tử một tầng.

 

Nếu không có hắn, ta nhất định sẽ cùng Đại nguyên soái đầu đỏ thành công rửa nhục, giành lại bảo kiếm của ta, chẳng nói gì còn có thể dẹp tan nhuệ khí của đám tiểu tử kia.

 

Rồi ta sẽ ra khỏi phủ bằng cách nào, lén lút quay lại thế nào, thần không biết quỷ không hay, nội tổ phụ cũng sẽ không phát hiện ra!

 

Hắn còn giả nhân giả nghĩa, mặt ngoài thì tặng quà bồi thường, thực chất là mượn cơ hội cáo trạng với nội tổ phụ là ta chơi dế!

 

Thù này không báo không phải là nữ tử, ta Tư đồ Nhã Gia ghi nhớ!

 

Có lẽ do lòng ta oán hận quá lớn, đến buổi tối, nội tổ phụ sai người đến thông báo, ngày mai sẽ cùng ông đến biệt viện của thất hoàng tử dự tiệc!

 

Tinh thần ta phấn chấn, sự ủ rũ mấy ngày qua tan biến hoàn toàn.

 

Tên nhóc thối, đang lo lắng không biết xử lý ngươi thế nào, ngươi lại có gan mời ta đến cửa!

 

Ta lập tức ném bút giấy trong tay xuống, lao vào kho báu của ta chọn ‘vũ khí’ thích hợp.

 

Sáng sớm hôm sau, ta cùng nội tổ phụ đi xe ngựa đến biệt viện của thất hoàng tử.

 

Trên đường đi, ta nghe được từ nội tổ phụ rằng, thất hoàng tử trước đây quả thực ốm yếu không chịu nổi, thậm chí khó khăn khi xuống giường đi lại, cho nên người đến mấy tháng rồi, các danh gia vọng tộc ở Lạc Thành chỉ đến tặng quà, chưa từng được gặp mặt.

 

Nhưng sau khi người đến Lạc Thành thì sức khỏe lại dần dần tốt hơn, hiện tại không chỉ thỉnh thoảng có thể ra ngoài đi lại, mà còn có tinh thần mở tiệc chiêu đãi các đại gia tộc ở Lạc Thành.

 

Cũng vì nhớ đến ta và thất hoàng tử từng có mâu thuẫn, nội tổ phụ mới đồng ý dẫn ta cùng đi, chuẩn bị ép ta cúi đầu nhận lỗi cùng tên Thất hoàng tử kia.

 

Ngàn vạn sai lầm đều không thể là lỗi của Thiên gia nhân, cho dù ta không làm gì cả, cũng cần phải đi nhận lỗi vì đã xúc phạm đến hoàng thất.

 

Ta lén lút chu môi sau lưng nội tổ phụ.

 

Bồi tội?

 

Mơ đi!

 

Sờ vào chiếc bình sứ nhỏ trong lòng, ta thầm cười khúc khích.

 

Hôm nay nhất định phải hành hạ tên Thất hoàng tử đó đến mức phải cầu xin ta tha thứ!

 

06.

Suốt dọc đường đi, ta không ngừng tưởng tượng trong đầu bộ dạng của thất hoàng tử sau khi trúng món quà quý giá mà ta đã hảo tâm lựa chọn.

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc đó, nếu không phải vì nghĩ đến nội tổ phụ đang bên cạnh, ta suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

 

Ta khí thế mạnh mẽ, xăn tay áo hăm he, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

 

Nhưng khi ta hối hả nhảy xuống xe ngựa, lại đối diện với một khuôn mặt với nụ cười hiền dịu.

 

"Tư Đồ cô nương." Giọng nói của hắn vẫn êm ái và trong trẻo như ngày nào, đôi mắt đẹp ấy khi nhìn ta lại có phần rực lửa sáng ngời, như thể vô cùng mong chờ sự xuất hiện của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/that-hoang-tu-vo-si/phan-3-nhat-kien-nhu-co.html.]

Làm gì vậy?

 

Lấy lễ nghĩa làm đầu, sau đó mới dùng binh pháp?

 

Được, ta hiểu!

 

Chắc chắn là vì thấy nội tổ phụ ta ở đây, nên hắn muốn giả bộ ngoan ngoãn và lễ phép!

 

Cổ tay ta vẫn còn đau nhức và sưng tấy do chép sách, ta cũng lợi dụng cơ hội, trước mặt nội tổ phụ thể hiện một phen.

 

Vì vậy, ta cười rạng rỡ hơn cả hắn, nheo mắt lộ ra tám chiếc răng đều đặn: "Thất hoàng tử, mấy ngày không gặp, nhớ nhung vô cùng!"

 

Ta muốn giả bộ hòa đồng và nhiệt tình hơn tên này, chỉ nói thôi chưa đủ, ta còn tiến lên vài bước ôm chầm lấy hắn, cho hắn một cái ôm vô cùng nồng nhiệt.

 

Chỉ tiếc là ta không cao bằng hắn, chỉ có thể ôm đến eo hắn.

 

Chậc, eo của người này còn thon thả hơn cả vũ nữ trong yến tiệc, quả nhiên là một tên nhược kê.

 

"Tư đồ Nhã Gia!!"

 

Vừa hoàn thành màn trình diễn, nội tổ phụ quả nhiên đã cao hứng gọi tên ta, có lẽ là đã nhìn ra sự "hòa đồng" và "thân thiết" của ta với thất hoàng tử?

 

Ta vui vẻ quay đầu định nhân cơ hội này nịnh nọt nội tổ phụ, nhưng lại thấy đôi mắt hổ phách của ông mở to, trong đáy mắt như có ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt.

 

Tình hình không ổn!

 

Liếc sang bên cạnh, ta thấy còn có những vị khách khác đến dự tiệc, ánh mắt họ nhìn ta cũng không bình thường.

 

Giống như đang nhìn thấy một tên côn đồ lưu manh đang trêu ghẹo nữ tử nhà lành?

 

Ta không hiểu lắm, nhưng ta nhìn ra được nội tổ phụ dường như không thể nhịn được mà muốn đánh ta!

 

Ta nuốt nước bọt, không tự chủ được mà lùi lại hai bước, nhưng lại đụng vào n.g.ự.c một người.

 

Ta quay đầu nhìn sang, thấy người ta đụng phải là thất hoàng tử.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta có chút phức tạp.

 

Vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng lại thêm chút gì đó… ghen tị? Khát khao? Hay là vui mừng?

 

"Tư đồ lão tướng quân không cần để ý, bản cung với Nhã Gia muội muội nhất kiến như cố*, khá thích tính cách tự nhiên vui vẻ của Nhã Gia muội muội."

 

* Nhất kiến như cố: Mới gặp mà thấy như bạn cũ

 

Khi trên mặt ta còn đầy vẻ nghi hoặc, ta nghe thất hoàng tử nói như vậy.

 

Cả người ta run lên, cảnh giác nhìn hắn.

 

Vừa nãy còn gọi là Tư đồ cô nương, quay đầu đã thân thiết đến mức gọi là Nhã Gia muội muội rồi?

 

Còn giả vờ khen ngợi ta, tên tiểu nhân giả tạo này lại muốn chơi trò gì?

Bình luận

2 bình luận

Loading...