Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thật Giả Công Chúa - 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-13 18:45:31
Lượt xem: 460

5.

"Đây là thuốc mỡ tôi mua ở ngõ tối. Khi bôi lên da sẽ chuyển sang màu đỏ, giống như vết bớt vậy."

Ta hơi lo lắng một chút:

"Nghe nói cha mẹ đã được triệu kiến riêng."

Ca ca vỗ nhẹ tay ta: "Yên tâm, ta đã nói với cha mẹ rồi."

Mặc dù những gì ca ca nói về kiếp trước quá vô lý, nhưng cha mẹ ta đã tin tưởng vào điều đó. Khi nghe tin gia đình chúng ta sẽ c.h.ế.t dưới tay Minh Nhị, họ đã quyết định diễn cùng chúng ta.

Hậu cung không thể ở lâu, ca ca đang định đi, ta giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn:

"Huynh còn nhớ năm sau sẽ phát sinh chiến loạn sao?"

Ca ca sửng sốt một lúc:"Sao thế?"

Ta khẽ cau mày:

"Chúng ta nếu muốn sống sót, tốt nhất nên nắm quyền lực trong trong tay, huynh đi quân doanh đi, đó là nơi có thể khiến chúng ta trở mình."

Dưới ánh đèn, ca ca mỉm cười với ta.

"Được, muội yên tâm ở trong cung, bên ngoài đã có ta."

Sau khi ta khỏe lại, lão ma ma kia lại đến đây.

Bà ta c.h.ế.t lặng sau khi nhìn thấy trên lưng ta cũng có một vết bớt hình ngọn lửa.

Không tìm thấy sự khác biệt nào về thân thể, hoàng đế bắt đầu nghĩ ra cách khác.

Không lâu sau, ta nghe nói sắp tổ chức một cuộc săn xuân, trong cung ngoại trừ các phi tần được sủng ái, tất cả các công chúa đều sẽ tham gia.

Cảnh xuân tươi đẹp, nhưng bên trong đội ngũ sóng ngầm tuôn ra.

Hoàng đế nhìn các con của mình rất hài lòng:

"Tổ tiên của chúng ta ở trên lưng ngựa chinh phục thiên hạ, hôm nay các con cưỡi ngựa đi săn, ai đánh được nhiều con mồi nhất trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh."

Đây là lần đầu tiên ta gặp các công chúa khác.

Đại công chúa kiêu ngạo và độc đoán, nhị công chúa dịu dàng và ít nói, còn có một người khác, mặc quần áo cũ kỹ, ngơ ngác trước con ngựa gầy do cung nhân mang đến.

Nghe nói đó là tam công chúa do cung nữ sinh ra.

Nàng chưa bao giờ được sủng ái, ngay cả cung nữ và thái giám cũng có thể ức h.i.ế.p nàng một chút.

Ta im lặng nhìn họ.

Cuộc săn mùa xuân là cơ hội tốt để họ thể hiện trước mặt hoàng đế, nhưng đối với ta và Minh Nhị, đây lại là một thử thách khác.

Phương Bắc có nhiều đàn gia súc và ngựa, hầu như phụ nữ nào cũng có thể cưỡi ngựa. Nếu chúng ta từng sống ở phương Bắc khi còn nhỏ thì nhất định cũng sẽ biết cưỡi ngựa.

Ngược lại, nữ tử ở phương nam sẽ không cưỡi ngựa.

Quả nhiên, Minh Nhị nhìn ta đầy khiêu khích rồi bắt đầu lên ngựa, mặc dù có chút xa lạ nhưng nhìn ra được nàng biết cưỡi ngựa.

Hoàng đế ánh mắt sáng lên, vẻ mặt lộ rõ vui mừng.

Một giây sau, ánh mắt rơi vào trên người ta.

Ta đối mặt với những ánh nhìn xung quanh, chạm vào lưng ngựa và nhảy lên một cách gọn gàng.

Ta nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng cảm thán, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Minh Nhị, ta không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Nàng không ngờ rằng, trước khi nàng đến nhà ta, ca ca ta đã dạy ta cưỡi ngựa. Hắn cưỡi ngựa và b.ắ.n cung rất giỏi nên ta mới sẽ để hắn đi quân doanh.

Sự náo nhiệt tan biến, mọi người cưỡi ngựa đi vào rừng.

Ta giúp tam công chúa vẫn đang chật vật leo lên ngựa. Nàng sững sờ và nhỏ giọng cảm ơn.

Khu rừng rộng lớn đến nỗi bọn họ không hề chạm mặt lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/that-gia-cong-chua/5-6.html.]

Nhưng khi ta quay lại, trong lều có một phụ nhân mặc quần áo vải thô, tay chân vụng về.

6.

Hoàng đế gọi riêng ta và Minh Nhị vào bên trong lều.

"Các con có thể nhận ra bà ấy sao?"

Ta nhìn vị phụ nhân đó, làn da của nàng ngăm đen, vừa nhìn chính là làm việc nặng.

Ta còn chưa kịp định thần lại, Minh Nhị đã bước tới, trìu mến ôm lấy cánh tay phụ nhân: "Vương thẩm, sao người lại đến đây? Người từ bắc biên đến đây có mệt mỏi không?"

Hoàng đế nhìn ta một cách khó hiểu và nói:

"Bà ấy là hàng xóm của Hải Đường ở bắc biên, nếu con thật sự là nữ nhi của Hải Đường, khi con rời khỏi bắc biên đã tám tuổi, phải không? ... Không nhớ ra bà ấy sao?"

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta khựng lại một lúc, khi ta nhìn lên lần nữa, nước mắt ta đã tuôn rơi.

"Con chỉ là... Không nghĩ đến sẽ gặp người quen ở nơi đất khách quê người."

Nói xong, ta chậm rãi đi về phía phụ nhân, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

"Vương thẩm, năm đó khi mẹ ta qua đời ta rời khỏi bắc biên, bây giờ đã được mười năm, thẩm sống thế nào?"

Minh Nhị hừ lạnh một tiếng:

"Vân Giang Dung, lời này ai cũng sẽ nói được, ngươi không cần trang nữa."

Vương thẩm cũng bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có hai Kiều Nhi?"

Trước khi Minh Nhị vào phủ từng có tên là Kiều Nhi, bây giờ nàng nắm chắc thắng, nhìn ta như người chết:

"Vân Giang Dung, ngươi tiêu rồi. Nếu như ngươi nhận ra Vương thẩm, vậy ngươi nói xem nàng tên là gì?"

Hoàng đế và Vương thẩm cũng nhìn lại đây.

Ta lau vệt nước mắt trên khuôn mặt, nhìn Vương thẩm vừa khóc vừa cười:

"Vương thẩm, thẩm trước kia ngại tên Vương Ngư không dễ nghe, đã nhiều năm như vậy thẩm đã sửa nó chưa?"

Vương thẩm mở to hai mắt, vui vẻ mà nhìn ta cười.

"Kiều Nhi! Thật là con?"

Nàng ôm lấy ta giống như một vị trưởng bối, mừng rỡ vuốt ve phía sau lưng ta.

Ta lại nói:

“Hổ tử chắc đã mười sáu rồi nhỉ? Lúc con đi hắn đã nắm tay áo của con khóc rất thương tâm, con nói muối mua đường hồ lô cho hắn, kết quả lại không mua được.”

Vương thẩm nghe thấy thế lại bắt đầu rơi nước mắt:”Thằng nhóc Hổ tử kia rất nhớ con, ai ngờ con rời đi lại chưa từng trở về.”

Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

Minh Nhị không thể tin được mà lùi lại phía sau. Mất khống chế la hét:

“Điều này không có khả năng! Ta mới chính là Kiều Nhi.”

Nàng đi tới và bóp cổ ta.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi muốn giả mạo ta? Làm sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy? Tại sao ngươi lại biết Vương thẩm?”

Nàng giống như là điên rồi, hoàng đế khiển trách nàng hỗn xược, gọi cung nữ vào giữ nàng lại.

Ta ôm cổ ho khan.

“Bởi vì ta chính là Kiều Nhi, ta vốn dĩ quen biết Vương thẩm từ lâu, mà ngươi, chẳng qua là nghe được Vương thẩm từ trong miệng ta mà thôi.”

Minh Nhị bắt đầu hét lên như điên.

Ta nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của nàng mà cảm thấy hả hê vô cùng.

Có một câu ta không nói dối.

Ta cùng Vương thẩm, vốn đã quen biết từ lâu.

Loading...