Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 170

Cập nhật lúc: 2024-10-13 16:03:20
Lượt xem: 8

“Người khác không có, tôi có” là nguyên tắc của sảng văn. Do đó có rất nhiều đoạn miêu tả Lâm Tịch Tịch dùng xà phòng thơm được người khác hâm mộ. Bởi vậy Kiều Vi mới có ấn tượng sâu.

“Lại còn rát da nữa.” Cô nói: “Thứ này nhiều kiềm, thật ra không tốt cho da.”

Cô nói xong mới nhận ra Nghiêm Lỗi không phải người sẽ nói nhảm, anh chủ động nói vậy nhất định là muốn nói gì đó.

“Xà phòng khó ngửi, sau đó thì sao?” Cô hỏi anh: “Anh định nói gì?”

“Thật ra… bồ kết rất dễ ngửi.” Nghiêm Lỗi thận trọng nói: “Anh không rõ em có muốn dùng không. Nếu em muốn, anh có thể đun nước bồ kết cho em. Gội đầu rất thích, da đầu không ngứa.”

Nguyên chủ hướng về thành phố, ghét nông thôn, cũng ghét tất cả những thứ có dính dáng đến hai chữ nông thôn.

Xà phòng là thứ người trong thành phố mới dùng, người ở quê có cũng không nỡ dùng, đều dùng nước bồ kết, nước vỏ bào hoặc bánh dầu chè để gội đầu. Đương nhiên nguyên chủ coi xà phòng là vinh, là tiên tiến, là cao cấp.

Do đó trước kia Nghiêm Lỗi chưa từng nhắc đến đề nghị này.

Đào Hố Không Lấp team

Nhưng hiện giờ, anh cảm thấy vợ thay đổi rất nhiều. Một vài lời trước kia chưa từng đề cập đến có thể nói ra một cách tự nhiên.

“À, bồ kết?” Kiều Vi nghe thấy thì hứng thú.

Đã từng thấy thứ này ở trong tiểu thuyết cổ trang không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ngoài đời thực, nên rất tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-170.html.]

“Được, vậy anh kiếm một ít về em thử xem.” Cô nói: “Thật ra, xà phòng và những thứ tương tự là đồ hóa chất, tuy khả năng tẩy rửa của nó mạnh, nhưng ở phương diện khác, nó không tốt bằng đồ thuần thiên nhiên.”

Đề nghị đưa ra được tiếp nhận, Nghiêm Lỗi có cảm giác khoảng cách giữa anh và Kiều Vi rút ngắn lại. Rõ ràng trên thân thể đã không còn khoảng cách, nhưng về mặt tinh thần, anh vẫn cảm nhận được nó.

Anh hy vọng sau này khoảng cách này có thể biến mất.

“Ôi.” Kiều Vi đột nhiên kêu lên.

“Sao vậy?”

“Quên không cho anh xem bản kế hoạch của em.”

“… Kế hoạch gì?”

“Sân, cả nhà nữa.”

Kiều Vi nói sơ qua những chuyện hôm nay cô nghĩ kỹ cho Nghiêm Lỗi, hỏi anh: “Làm sân trước hay là sửa nhà trước?”

Nghiêm Lỗi hỏi: “Thật sự muốn trồng rau à?”

“Trồng.” Kiều Vi nói: “Nhưng mà anh không được ủ phân gì kia, nếu anh làm em sẽ điên mất.”

Đoạn ký ức kia vô cùng sâu sắc, thậm chí bây giờ nói đến chuyện đó, Kiều Vi cũng có thể ngửi thấy mùi thối từ trong đống phân Nghiêm Lỗi ủ. Có thể thấy nguyên chủ căm ghét chuyện này cỡ nào.

Loading...