Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 405

Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:47:52
Lượt xem: 5

Cậu nhà họ Trương đi theo qua, tiến vào phòng bệnh của Lưu Tương Niên. Lưu Tương Niên còn đang truyền nước, ông ta ngồi ở trên ghế sô pha: "Ông cậu, mời ngồi."

Cậu nhà họ Trương ngồi xuống, trước đó A Khiêm có nói nơi này không hay gọi "Đồng chí", ông ấy sửa lại xưng hô: "Ông cụ, ông cũng biết, tôi là cậu của Kỳ Kỳ. Nói là cậu họ mẹ, cũng không phải thông gia với nhà ông."

Từ "Đồng chí" đến "Ông cụ", Lưu Tương Niên không biết ông già người Bắc này còn có bao nhiêu xưng hô kỳ kỳ quái quái đang chờ ông ta nữa, hiện giờ mình cần cầu cạnh ông ấy, ông ta kiềm chế tinh thần: "Tôi biết vậy, nhưng tôi cũng biết, khi A Khiêm còn bé là mọi người đưa theo nó về tránh họa. Nếu như không phải có mọi người, có lẽ tôi cũng không gặp được nó."

"Không cần nói như vậy, chỉ là chuyện thêm một đôi đũa, thêm một cái bát thôi.

Dưới tôi có đứa em gái, đính hôn với người khác từ nhỏ, mười hai tuổi đã chết, sau đó chồng đứa em gái kia muốn cưới vợ, trong nhà cô gái đó nghèo đến mức ở trong lều cỏ, mẹ tôi chuẩn bị chăn bông, chậu rửa chân và bồn cầu cho cô gái kia làm đồ cưới, nhận cô gái kia làm con gái út, coi như con gái ruột nhà mình.

Lúc đứa em gái sau kia của tôi sinh con, mẹ tôi đi chăm ở cữ. Lúc các cháu trai còn bé cũng ở nhà chúng tôi, con của các em gái mà mấy thằng nhóc nhà mình, đến mùa hè, mấy chiếc chiếu tre trải trên sàn phòng khách, mười mấy thằng nhóc ngủ trên mặt đất."

Cậu nhà họ Trương xua tay: "Cho nên đừng nói câu kia, nhà chúng tôi cũng xem A Khiêm như cháu trai nuôi."

Lưu Tương Niên không biết ông ấy đang thoái thác hay thật sự không muốn phần công lao này.

Ông ta kêu trợ lý cầm một cái rương tới, đặt lên bàn mở ra, bên trong là từng xấp tiền tệ chỉnh tề.

Cậu nhà họ Trương trông thấy nhiều tiền như vậy, ông ấy ngây ngốc, hỏi: "Ông cụ, cho tôi xem cái này làm cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-405.html.]

"Ở đây có năm mươi vạn tiền tệ, tôi đã tìm hiểu một chút, lần này ông tới làm giải phẫu, đại khái tốn hai mươi đến ba mươi vạn..."

Lưu Tương Niên còn chưa nói xong, sắc mặt cậu nhà họ Trương đã thay đổi: "Cái gì? Hai mươi... Vạn?"

"Ông không biết?"Lưu Tương Niên rất bất ngờ.

“Bọn trẻ không nói với tôi." Cậu nhà họ Trương vội muốn chết, hai mươi vạn? Thu nhập một năm của cả nhà họ chỉ có ba bốn ngàn, để xây nhà cho con trai cưới vợ, cả nhà bớt ăn bớt mặc, hai năm nay vừa mới trả sạch nợ, khó khăn lắm mới nhẹ nhõm cả người, mình lại mắc bệnh như thế.

Lưu Tương Niên nghe vậy thì đúng ý, nhanh chóng an ủi ông ta: "Ông không nên gấp gáp, ở đây có năm mươi vạn, một nửa ông lấy ra khám bệnh, một nửa ông lấy về, mua nhà cho hai đứa con trai, làm tiền dưỡng lão của hai vợ chồng già ông."

Lưu Tương Niên nói lời này, ngược lại khiến cậu nhà họ Trương lòng đầy lo lắng bình tĩnh lại, cậu nhà họ Trương hỏi: "Ông muốn cho tôi số tiền này?"

"Nếu ông có thể giúp đỡ, thuyết phục Chí Khiêm có thể gọi tôi một tiếng “Ông nội”, số tiền này xem như quà cảm ơn!"

Lưu Tương Niên cười: "Ông yên tâm, tôi sẽ phái người đưa số tiền này qua cho ông, cam đoan đến tay ông. Sẽ không để Chí Khiêm biết, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người."

"Ông muốn tôi lén bán A Khiêm đi?"Ánh mắt cậu nhà họ Trương nhìn Lưu Tương Niên thay đổi, lần này ông ấy đã hiểu, vì sao A Khiêm không chịu nhận ông cụ này.

Cậu nhà họ Trương cũng không ngồi yên được nữa, ông ấy đứng lên, cúi đầu nhìn rương tiền một cái: "Tôi đã nói mà! Hai vợ chồng lão Trần tốt như vậy, nếu thật sự có thể tha thứ, sao bọn họ có thể không tha thứ chứ? Bày trò cả nửa ngày, hóa ra ông là loại người này à? Thật sự coi nông dân chúng tôi là người nghèo chí ngắn, chỉ nhận tiền không nhận người sao?"

Giọng của cậu nhà họ Trương vốn vang, vừa kích động lên, tiếng như chuông vang.

Loading...