Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 13-14-15

Cập nhật lúc: 2024-10-14 05:03:35
Lượt xem: 138

Chương 13:

 

Lúc đó câu nói duy nhất của anh là: "Phàn Kỳ, đừng quay loại phim này nữa, về Thượng Hải đi!"

 

 

Bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng, cô lại cởi quần áo ngay tại chỗ, dán lên người anh. Giây phút đó thật sự khiến anh ghê tởm, cũng là khi đó, anh quyết định nhất định phải dẫn cô về nội địa làm thủ tục, không ngờ cô đơn phương tuyên bố với bên ngoài tin tức bọn họ đã kết hôn hai năm.

 

 

Tin tức này lại càng thêm dữ dội, đám chó săn kia đến Thượng Hải tìm được nhà ba mẹ hai bên, giấy gói không được lửa, những chuyện Phàn Kỳ làm ở Hồng Kông, nhà họ Phàn đều biết, Phàn Kỳ quyết liệt với gia đình, ba Phàn tức giận đến nỗi xuất huyết nào, trúng gió nửa năm sau thì qua đời.

 

 

Không bao lâu sau cô bị sát hại, bên ngoài đồn đại càng mãnh liệt, đều nói Phàn Kỳ là do anh giết, hung thủ bị bắt là kẻ nhận tội thay.

 

 

Bởi vì lời đồn này, bà Hảo đến c.h.ế.t cũng không muốn gặp lại anh, mẹ Phàn và anh Phàn cũng cắt đứt liên lạc với anh.

 

 

Mấy chục năm sau anh chìm sâu trong ân tình sai lầm này, hối hận tự trách, cho dù cuối cùng điều tra rõ ràng sự thật, chỉ là khi đó chủ mưu đã c.h.ế.t vì bệnh từ lâu, trả thù đã không thể trả được, huống chi nguyên nhân thật sự là ta không g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết, anh chưa từng thật sự thoát ra được, chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, cả đời đều bị ác mộng quấy nhiễu.

 

 

Hôm nay khi tỉnh lại, nhìn thấy Phàn Kỳ vẫn còn sống, anh mới đột nhiên hiểu ra, cũng không phải anh làm không đủ nhiều, mà thật sự là anh quản quá nhiều, trả giá quá nhiều, thế cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô là trách nhiệm của anh, mà lựa chọn quên rằng từ trước tới giờ Phàn Kỳ là người sẽ không từ bỏ khi chưa đạt được mục đích của mình.

 

 

Ân tình là ân tình, nhưng cũng không cần thiết trói buộc bản thân và cô cùng nhau, sớm ngày mở trói buộc giữa hai người, đường ai nấy đi, mới là con đường đúng đắn.

 

 

Anh biết bữa tiệc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên nghĩ dù thế nào cũng phải ngăn cản cô đến bữa tiệc đó, ít nhất bảo vệ cô lần này, sau đó kéo cô quay về Thượng Hải ly hôn.

 

 

 

 

Không ngờ cô lại từ chối bữa tiệc trước, nhưng vẫn không chịu trở về Thượng Hải, mà thái độ của cô lại thay đổi 180 độ, còn biết nấu mì cho anh.

 

 

Vừa rồi cô nói muốn đi ra ngoài, còn tưởng rằng sau khi cô từ chối lại hối hận, còn muốn đến bữa tiệc đó, giây phút đó lòng anh thật sự rất phức tạp, cho dù không khuyên giải được, cũng phải ngăn cản.

 

 

Chưa từng nghĩ mình lại hiểu lầm, cô muốn ra ngoài để mua quần áo, hơn nữa đây là lần đầu tiên không cần anh cho tiền, còn mang cơm ngỗng về cho anh, còn biết dọn dẹp nhà vệ sinh.

 

 

Nghĩ tới nghĩ nghĩ lui chỉ có một khả năng, cô cũng trở về rồi.

 

 

Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ đang xem TV không chớp mắt, rõ ràng không có một chút hứng thú với chương trình tài chính kinh tế, còn muốn xem cùng anh? Cô đang muốn làm gì đây?

 

 

Phàn Kỳ ở bên ngoài dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của anh, cô nhìn qua: "Anh khỏe chưa?”

 

 

Trần Chí Khiêm nhổ bọt kem đánh răng: "Khỏe rồi. ”

 

 

Phàn Kỳ nhấn nút tắt TV, lấy bàn chải đánh răng vừa mua ra, mở bao bì ném vào thùng rác, đi tới nhà vệ sinh.

 

 

Trần Chí Khiêm súc miệng, nhường phòng vệ sinh cho cô.

 

 

Phàn Kỳ cầm lấy cốc đánh răng, lấy bàn chải đánh răng cũ ra đưa cho Trần Chí Khiêm: "Anh vứt giúp tôi. "

Chương 14:

 

Trần Chí Khiêm cầm lấy bàn chải đánh răng đến phòng khách ném vào thùng rác, túi nilon trong suốt bên cạnh thùng rác là áo n.g.ự.c và quần lót, lại nhìn Phàn Kỳ đang đánh răng trong nhà vệ sinh. Cô đổi nhiều quần áo như vậy làm gì?

 

 

Phàn Kỳ đánh răng, lấy quần áo trong máy giặt ra rồi vào phòng, Trần Chí Khiêm tựa vào giường đọc sách.

 

 

Cô treo quần áo lên, kéo rèm tủ quần áo lại, đặt chậu nhựa vào nhà vệ sinh, chờ cô đi vào, Trần Chí Khiêm xuống giường, để cô lên giường.

 

 

Phàn Kỳ lên giường, kéo chăn, đang suy nghĩ trời rất nóng có nên đắp hay không?

 

 

“Em không mở điều hòa à?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

 

 

Phàn Kỳ sửng sốt một chút, tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ sợ nóng, thấy nhà người ta lắp máy điều hòa, cho nên ầm ĩ muốn lắp.

 

 

Cô nhìn thấy thứ gọi là điều hòa ở nội địa trên cửa sổ, nhưng khác với điều hòa trong ấn tượng của cô, thứ này không phân biệt máy trong ngoài, chỉ là một thể, một nửa ở ngoài cửa sổ một nửa ở bên trong, cô ấn mở công tắc, khí lạnh thì có, nhưng âm thanh của máy điều hòa này có thể so sánh với động cơ ô tô, quá ồn ào.

 

 

Phàn Kỳ nằm xuống, đắp chăn lên, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm máy điều hòa tạp âm ồn ào, mở thì ầm ĩ, tắt thì nóng, đúng là rối rắm.

 

 

Dù rối rắm thế nào, hôm nay cô cũng mệt rồi, làm đường siêu ngắn chắc chắn như múa trên mũi đao, là người nổi bật trong số đó, trái tim của Phàn Kỳ không phải lớn như bình thường, vừa nhắm mắt lại thế mà thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.

 

 

Trần Chí Khiêm khép sách lại, nghiêng đầu nhìn về phía Phàn Kỳ đã ngủ say, có thể xác nhận cô cũng đã trở về, chỉ là có một số chỗ làm cho người ta khó hiểu, không suy nghĩ nữa đi ngủ thì hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-13-14-15.html.]

 

 

 

 

Dù sao đuôi hồ ly rất nhanh cũng sẽ lộ ra thôi, đến lúc đó ngả bài với cô, kéo cô về ly hôn là được rồi.

 

 

Trần Chí Khiêm nằm xuống, Phàn Kỳ trở mình, dựa vào anh, một chân dán lên đùi anh.

 

 

Trần Chí Khiêm chán ghét quay sang Phàn Kỳ, đang diễn vở kịch gì vậy?

 

 

Anh còn chưa hiểu, cả người Phàn Kỳ đã dán lại, vươn một cánh tay ôm lấy anh.

 

 

Trần Chí Khiêm kéo cô ra, gân xanh trên trán nổi lên, vừa định đánh thức cô, vạch trần vở kịch của cô, khiến cô tự giác một chút thu dọn đồ đạc, quay về Thượng Hải, bắp chân của anh bị cô đạp một cái, đạp một cái còn chưa đã, liên tiếp đạp mấy cái, giống như không đạp anh xuống giường thề không bỏ qua.

 

 

Trần Chí Khiêm ngồi dậy, bật đèn.

 

 

Chỉ thấy đầu Phàn Kỳ đã không còn nằm trên gối nữa, nằm nghiêng, bàn chân trắng nõn còn đang đạp khoảng không.

 

 

Trần Chí Khiêm xuống giường đứng lên, cô lăn tới, chiếm chỗ của anh, tứ chi dang thành hình chữ X mà ngủ. Cái tướng ngủ này, cũng không giống như là cố ý muốn quyến rũ anh đúng không?

 

 

Anh nhíu mày, còn muốn đánh thức cô không? Hay là xem xem? Có vẻ không ổn lắm.

 

 

Bên giường trống một khoảng lớn, anh lên giường, vào bên trong nằm xuống, hồi tưởng lại ký ức trước kia của mình, Phàn Kỳ chưa từng có tướng ngủ xấu như vậy? Lại nghĩ tới vừa rồi cô ăn một bát mì một quả trứng, lại ăn một phần cơm ngỗng quay, lúc trước buổi tối cô chỉ ăn dưa chuột và một ít rau dưa luộc, vì chuyện này, mỗi lần mẹ Phàn gọi điện thoại đều khuyên cô ăn cơm đàng hoàng.

 

 

Trần Chí Khiêm mang theo nghi hoặc mà nhắm mắt đi ngủ, anh đang ngủ, nghe thấy một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là Phàn Kỳ kêu thảm thiết: "A…”

Chương 15:

 

Trần Chí Khiêm bật đèn lên, thấy tay Phàn Kỳ đẩy mép giường, đầu tóc rối bù, đôi mắt hạnh kín hơi nước uất ức nhìn anh: "Sao tôi lại ngủ bên ngoài?”

 

 

Dáng vẻ này, Trần Chí Khiêm thật sự rất khó tự nói với bản thân đây là một Phàn Kỳ cực kỳ quan tâm đến hình tượng, nhưng đây chính là Phàn Kỳ.

 

 

Anh kiềm chế tính nóng của mình: "Sau khi ngủ, em luôn đá tôi, tôi xuống giường, em chiếm chỗ của tôi, thế là tôi và em đổi chỗ ngủ luôn. "

 

 

Phàn Kỳ lại xấu hổ c.h.ế.t đi được, ba mẹ cô đều nằm trong nhóm nam nữ cặn bã của giới tài chính, sau khi kết hôn mạnh ai nấy chơi, các loại đồ chơi bằng nhung là người bạn tốt nhất của cô từ nhỏ đến lớn, thói quen này chưa bao giờ thay đổi khi cô lớn lên.

 

 

Ngay cả khi trước khi cô xuyên qua, trên giường cũng bày đầy gấu bông lớn nhỏ, buổi tối lúc ngủ, ôm gấu trúc khổng lồ ngủ, nhưng tư thế ngủ của cô không đẹp lắm, ngủ không thoải mái, nên đưa tay cầm ném đi, hoặc là dùng chân đá, buổi sáng thức dậy hơn phân nửa gấu bông đều nằm dưới đất.

 

 

Cô phiền não vò tóc, mái tóc xoăn bị cô vò đến xù lông: "Nếu như tôi ngủ bên trong, tôi đá anh, anh đá lại là được, cùng lắm thì đá tôi tỉnh luôn, tôi sẽ ngoan lại. "

 

 

Vẻ mặt này vô cùng thẳng thắn, không dễ dàng gì cô mới diễn ra được.

 

 

Trần Chí Khiêm xuống giường, để cô đi lên, ở sau lưng cô nói: "Trước kia em ngủ rất ngoan. "

 

 

 

 

Phàn Kỳ giật mình một cái, trong lời nói của anh có hàm ý, cô kéo chăn nằm xuống: "Vậy sao? Ai biết được khi ngủ mình như thế nào chứ?”

 

 

Hay là ý nghĩ đó, trong thực tế ai sẽ mở mang đầu óc, nghi ngờ người bên cạnh xuyên không?

 

 

Cái điều hòa đó thật ồn ào, đêm khuya yên tĩnh càng làm cho người ta phiền lòng, nửa đêm sau, nhiệt độ có lẽ là giảm xuống rồi chứ? Phàn Kỳ đứng lên tắt điều hòa, tiếp tục nằm xuống, thấy Trần Chí Khiêm còn đứng, cô hỏi: "Anh không ngủ à?"

 

 

Trần Chí Khiêm tắt đèn nằm xuống, không bao lâu, một cánh tay đập vào n.g.ự.c anh, còn nắm lấy vạt áo ngủ của anh, dùng sức xách hai cái, giống như muốn ném thứ gì đó đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

 

Cánh tay này chộp tới chộp lui, cuối cùng vẫn rơi vào trên người anh, anh không kiên nhẫn kéo cánh tay của cô ra, mở đèn lần nữa.

 

 

Chỉ thấy tóc cô rối bời, chăn trên người không thấy đâu nữa, áo T - shit trên người kéo tới dưới ngực, lộ ra eo nhỏ và bụng, một chân duỗi thẳng, một chân gập nửa, xem ra cái giường vốn không rộng này cũng không đủ cho một mình cô ngủ.

 

 

Trần Chí Khiêm đẩy cô vào bên trong, muốn mặc kệ cô, lại thật sự nhìn không vừa mắt, kéo chăn đắp lại cho cô, nhưng vừa đắp lại, cô xoay người, chăn lại rơi xuống.

 

 

Phàn Kỳ thức rồi, cô biết Trần Chí Khiêm cũng đã dậy, cô không muốn mở mắt ra, không muốn đối mặt với chuyện mình đã xuyên sách, không muốn nhìn thấy phòng ngủ nhỏ bé này. Cô hoàn toàn chỉ là bốc phét, thích những nhân vật có cá tính, vừa lương thiện vừa tà ác trong sách, nhưng trong cuộc sống thực tại, cô chỉ thích những tiểu thịt tươi nghe lời, đơn thuần, mẹ nó ai lại muốn trở thành bạn cùng phòng với phần tử nguy hiểm chứ?

 

 

Sau một hồi chuông điện thoại liên tục ở ngoài cửa, giọng nói của Trần Chí Khiêm truyền tới: "Ông Uông, ông kích động như vậy làm gì? Cô ấy đồng ý tham gia buổi tiệc với ông, là tôi không cho cô ấy đi đấy, một cô gái, đêm khuya ở Hồng Kông rất không an toàn, ông không biết sao?"

Loading...