Thập niên 80: Con đường mỹ thực - Chương 16: Buôn Bán Đắt Hàng

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:59:55
Lượt xem: 108

Ngủ một giấc thẳng đến sáu giờ rưỡi, sau khi Trịnh Bình thức dậy thì đem phần khoai tây hầm cơm và gà hâm lại, bọn họ liền có thể ăn điểm tâm rồi. Không cần vừa dậy đã vội vàng làm thứ này làm thứ kia, thật là có chút không quen.

 

Bởi vì hôm nay không cần bày sạp, Trịnh Bình cũng không cần bỏ nồi niêu chén bát lên xe ba bánh nữa, bà và Hứa Cẩm Vi cùng nhau bỏ hộp cơm vào trong túi cho chắc chắn, sau đó bỏ lên xe ba bánh rồi đi đến trường học.

 

"Bà chủ, sao hôm nay lại tới muộn thế?" Có mấy người khách thường xuyên mua bữa sáng ở chỗ Trịnh Bình đã chờ sẵn ở chỗ này.

 

"Quả thực xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không bán điểm tâm." Trịnh Bình có chút ngượng ngùng nói.

 

"Hả? Không bán điểm tâm sao? Tại sao vậy?"

 

Đang lúc Trịnh Bình không biết nên trả lời như thế nào, Hứa Cẩm Vi cướp mở miệng trước nói ︰ "Bởi vì chúng cháu đổi sang bán cơm hộp rồi!"

 

"Cơm hộp? Cơm hộp gì?" Mấy người khách tò mò hỏi.

 

Hứa Cẩm Vi liền cầm một hộp ra, mở ra ngay tại chỗ cho bọn họ nhìn thử.

 

"Hộp cơm này bán thế nào?" Hộp cơm này sạch sẽ, màu sắc thức ăn lại vô cùng phong phú, mấy người khác lúc này cảm thấy rất hứng thú.

 

"Một hộp năm hào cộng thêm một hai phiếu thịt." Cơm hộp không thiếu được món ăn mặn, luôn đi chợ đen đổi phiếu cũng không phải cách hay, có thể thu hồi đến một ít dĩ nhiên là tốt nhất.

 

Các thực khách nhất thời nói ︰ "Ôi trời, vậy cũng không rẻ!"

 

"Nhưng hộp cơm của chúng cháu rất chất lượng, thức ăn một mặn một chay, đến cả khoai tây hầm cơm còn bỏ thêm thịt đó, mùi vị tuyệt đối là số một, nếu như ngài không tin thì ăn thử một miếng đi." Hứa Cẩm Vi nói xong liền lấy ra một đôi đũa, đưa tới.

 

Người khách kia ngược lại cũng không khách sáo, cầm đũa lên kẹp một khối thịt gà bỏ vào trong miệng. Bởi vì thịt gà đã nguội cho nên đầu tiên ông ấy nếm được nước sốt đã đông lại bọc bên ngoài miếng thịt gà, sau đó nước sốt dần dần tan trong khoang miệng, mùi vị đập đà liền trong nháy mắt tóe ra. Ông ấy theo bản năng nuốt nước miếng một cái, sau đó bắt đầu nhai, mùi vị nước sốt hoàn toàn dung nhập vào trong thịt gà, cảm giác mềm nhừ làm người ta chìm đắm, ăn đến xương cũng luyến tiếc không muốn phun ra.

 

Đến đồ nguội mà đã ngon như vậy thì sau khi hâm nóng há chẳng phải khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi hay sao?

 

Thấy trên mặt người khách kia lộ ra thần sắc say mê, Hứa Cẩm Vi cười híp mắt hỏi, "Thế nào ạ?"

 

"Ăn ngon! Thật là quá ngon! Tôi mua hộp này!" Người khách kia không nói hai lời, trực tiếp móc tiền ra.

 

"Được, nhưng mà ngài không thể lấy hộp đựng cơm này được." Những người khách này không giống học sinh trường học bọn họ, học sinh ăn xong là có thể lấy lại được nhưng những người khách này nếu cầm hộp cơm đi thì không biết đi đâu lấy lại.

 

"Tôi có chén, bỏ vào trong chén của tôi là được!" Những người khách này đa phần đều đi làm ở công xưởng gần đây, buổi trưa đều ăn cơm ở trong phòng ăn cho nên trong túi xách đều chuẩn bị sẵn chén đũa, vào lúc này vừa vặn có thể lấy ra dùng.

 

Mấy người khác thấy vậy cũng rối rít yêu cầu mua.

 

"Những thứ cơm hộp này hôm qua đã có người đặt trước rồi, không thể bán cho mọi người, nếu như mọi người quả thực muốn thì bây giờ cháu ghi tên lại, sáng sớm ngày mai trực tiếp tới chỗ mẹ cháu lấy là được." Hứa Cẩm Vi cười híp mắt nói.

 

"Được thôi." Đối với những công chức này mà nói, thức ăn bọn họ ăn ở đơn vị cũng có tầm giá này, màu sắc thức ăn lại không phong phú như vậy, mua nổi một phần cơm hộp ăn thử một chút vẫn là có thể.

 

Hứa Cẩm Vi lần lượt ghi tên bọn họ lên trên quyển sổ, hẹn giờ ngày mai ra quầy lấy hàng, khách khứa liền hài lòng rời đi.

Trịnh Bình không nghĩ tới năng lực kiếm khách của con gái lại mạnh như vậy, lúc này mới mấy phút đã bán được cơm hộp của ngày mai rồi.

 

Nhìn có vẻ việc buôn bán này vẫn có thể làm nữa rồi nhỉ?

 

"Mẹ, con đi đây." Hứa Cẩm Vi cầm từng cái bọc trên tay chuẩn bị cầm vào trong trường học.

 

"Niếp Niếp, mẹ giúp con cầm vào nhé?" Mười mấy phần cơm hộp vẫn có hơi nặng, Trịnh Bình chỉ muốn giúp cô đỡ một phần.

 

"Không cần, con cầm nổi mà." Hứa Cẩm Vi liền vội vàng cự tuyệt, chút sức nặng như vậy đối với cô mà nói căn bản cũng không tính là cái gì, nặng hơn gấp mười lần cô cũng có thể cầm thoải mái, "Mẹ, lát nữa mẹ trở về đừng quên đi cung tiêu xã mua thêm một ít thức ăn và thịt nhé."

 

Hứa Cẩm Vi cảm thấy người đặt cơm hộp ngày mai ở trường học khẳng định cũng không ít, hơn nữa những khách hàng công xưởng này tuyệt đối là một số lượng lớn, liền dặn dò Trịnh Bình một câu.

 

Trịnh Bình gật đầu kêu ︰ "Được."

 

"Còn có chuyện giấy chứng nhận con gái một nữa." Chuyện này quan trọng nhất, ngàn vạn lần không thể quên được.

 

"Biết rồi, mau đi học đi."

 

Trịnh Bình đứng tại chỗ nhìn con gái vào trường học, trên xe trống trơn, cũng không có việc gì cần phải làm, là thời gian thanh nhàn hiếm có, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút không quen lắm. Bà kinh ngạc nhìn ngây người một lúc lâu, mới đạp xe ba bánh đi cung tiêu xã.

 

Mặc dù tất cả đều vẫn bình thường nhưng bà cảm giác được, cuộc sống sau này từ giờ trở đi sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.

 

********

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-80-con-duong-my-thuc/chuong-16-buon-ban-dat-hang.html.]

 

Hứa Cẩm Vi cầm cơm hộp vừa đi vào phòng học, ủy viên thể dục Lâm Thạch và Phùng Hoa liền giành trước vọt tới, bọn họ đều là người ngày hôm qua đã đặt trước cơm hộp, một mình Lâm Thạch liền đặt hai hộp.

 

Hứa Cẩm Vi lấy danh sách đã ghi chép hôm qua ra, tìm được tên hai người họ, sau đó giao cơm hộp cho bọn họ.

 

"Ăn xong nhớ. . ."

 

"Biết rồi, ăn xong nhớ rửa sạch rồi trả lại!" Lâm Thạch không kịp chờ đợi mà mở nắp ra, kinh ngạc vui mừng phát hiện hôm nay món ăn chính là thịt gà mà cậu ta thích ăn nhất, cậu ta nóng lòng mà lấy tay bốc một miếng đưa vào trong miệng, sau đó ở trong lòng lệ rơi đầy mặt.

 

-- Cậu ta không nên nóng lòng ăn vụng, thưởng thức qua vị ngon như vậy làm cho cậu ta làm sao có thể đợi đến trưa để ăn đây? Giờ học sáng hôm nay có lẽ một câu cậu ta cũng nghe không lọt tai!

 

"Hứa Cẩm Vi, tôi có thể đặt trước phần ngày mai nữa không?" Phùng Hoa đầu óc linh lợi, mới vừa cầm được cơm hộp hôm nay liền muốn đặt trước phần của ngày mai.

 

Hứa Cẩm Vi gật đầu nói ︰ "Có thể."

 

Hai người lập tức nộp tiền cho ngày mai, sau đó vui vẻ bưng hộp cơm trở lại chỗ ngồi của mình.

 

Những bạn học khác cũng đều vây lại, từ chỗ Hứa Cẩm Vi nhận phần cơm của mình, những học sinh hôm qua không mang theo tiền hôm nay cũng đều đưa tiền trả. Nhưng mà đa phần đều không đặt trước cơm ngày mai, dẫu sao giá cả của hộp cơm này cũng không rẻ, bọn họ cũng còn chưa thưởng thức qua mùi vị của nó, đều nghĩ chờ buổi trưa ăn xong cơm rồi, nếu như ngon thì đến lúc đó đặt thêm cũng được.

 

Thẩm Lâm Xuyên cùng đám anh em khác của anh đều vô cùng dứt khoát, trực tiếp đưa cho Hứa Cẩm Vi bốn tờ tiền lớn cùng một xấp phiếu lương thực và phiếu thịt mức nhỏ, trực tiếp bao cả một tháng, đỡ cho phải đưa tiền mỗi ngày. Mấy người bọn họ đã hoàn toàn bị tay nghề của mẹ Hứa Cẩm Vi chinh phục, ngon như vậy, phải ăn mỗi ngày mới được!

 

Đối với khách hàng lâu dài thế này, Hứa Cẩm Vi tự nhiên hết sức chào đón, cô cẩn thận cất tiền vào túi, chuẩn bị chờ hôm nay trở về sẽ nói cho Trịnh Bình tin tức này, bà nhất định sẽ rất vui mừng.

 

Cơm hộp còn lại trong túi trên căn bản là học sinh những lớp khác đặt, Hứa Cẩm Vi cầm túi đi qua từng lớp đưa cho bọn họ.

Đến khi buổi trưa, lúc ăn cơm, những hộp cơm này được mở nắp ra, mùi thơm kia khuếch tán ra tựa như phóng xạ, làm cho bọn học sinh ăn cơm trong phòng ăn đều không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

 

Những học sinh hôm nay lần đầu tiên được ăn cơm hộp đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt. Bất kể ngày hôm qua có bao nhiêu người nói hộp cơm này ngon nhưng chưa chính miệng ăn thử thì tóm lại là không tưởng tượng ra được loại cảm giác đó, trong lòng luôn có chút hoài nghi. Nhưng hôm nay thật sự được ăn vào trong miệng mới biết cái gì gọi là thật sự mỹ vị.

 

Khoai tây hầm cơm cũng không chỉ là đem khoai tây và cơm trộn vào nhau rồi nấu mà bên trong còn bỏ hành lá cắt nhỏ và thịt thái hạt lựu, cơm vừa mềm lại dẻo, hiện lên vẻ bóng loáng đẹp mắt, khoai tây màu vàng được cắt thành miếng nhỏ cùng thịt thái hạt lựu màu đỏ nhạt đã rán qua tô điểm trong phần cơm trắng như tuyết, hơn nữa có hành lá màu xanh lục cắt nhỏ, nhìn thôi đã thấy ngon mắt rồi.

 

Thịt lợn thái hạt lựu được chiên giòn trong dầu có độ giòn với lớp mỡ và nạc xen kẽ khi nhai có độ giòn nhưng không hề có cảm giác béo ngậy , bởi vì dầu mỡ bên trong thịt đã hoàn toàn bị cơm hấp thu, tăng thêm hương vị cho hạt cơm.

 

Gà cắt thành những miếng vừa ăn kho cùng khoai tây, thịt gà thơm mềm, bỏ vào trong miệng hơi nhai một chút là có thể gỡ xương được ngay, kết hợp với nước sốt đậm đà đúng là tuyệt đỉnh. Khoai tây lại được hầm nhừ thấm đầy nước sốt từ thịt gà, ăn ngon đến mức muốn bay lên trời.

 

Cuối cùng là món bắp cải trộn đường giấm, chua chua ngọt ngọt rất thích hợp để khai vị, khiến người ta thèm ăn hơn, trừ đường và giấm ra thì bên trong còn bỏ một ít hạt tiêu đã được giã nhỏ, có chút vị cay sẽ không làm cho người ăn cảm thấy khó chịu nhưng lại làm nổi bật vị tươi mát, sảng khoái của bắp cải.

 

Một phần cơm hộp bình thường nhưng ăn ngon đến mức khiến cho người ăn căn bản không dừng được, đến nữ sinh ăn không nhiều ấy vậy mà cũng ăn hết hộp cơm, ngay cả một hạt gạo cũng không bỏ thừa.

 

"Hứa Cẩm Vi! Tôi còn muốn đặt cơm cho ngày mai!" Có người sau khi ăn xong lập tức chạy như điên đến bên cạnh bàn của Hứa Cẩm Vi.

 

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!" Những người khác cũng đều chạy đến đặt tiếp, cơm ngon như vậy, phải ăn mỗi ngày mới được!

 

Nhân khí của Hứa Cẩm Vi nổ tung trong nháy mắt, vị trí vốn dĩ luôn không có người hỏi thăm lập tức thay đổi thành tình huống chưa bao giờ có, chung quanh tất cả đều là người xếp hàng muốn mua cơm hộp. Cô vô cùng bình tĩnh lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi tên toàn bộ những người này vào, thu tiền cũng rất mau lẹ. Hơn nữa bởi vì trước mắt chủ yếu vẫn là ở nhà nấu cơm, nguyên liệu và khu vực nấu cũng hạn chế nên cô cũng không dám nhận quá nhiều đơn, số người đặt trước cơm hộp mỗi ngày tối đa chỉ có hai mươi.

 

"Đến một hộp cơm quèn cũng không biết xấu hổ bán năm hào? !" Động tĩnh lớn như vậy thì cho dù là người mù cũng có thể nhìn thấy, Từ Giai Ny và Lục Lâm Lâm dĩ nhiên cũng ở trong phòng ăn, hơn nữa còn ngồi kế bên Hứa Cẩm Vi, Từ Giai Ny cho dù không muốn nhìn nhưng vẫn nhìn thấy, hơn nữa nhìn đến đỏ mắt vì ghen tỵ đến mức suýt chảy ra máu.

 

Một phần cơm hộp năm hào, một ngày bán hai mươi phần là có thể kiếm mười đồng, bảy tám ngày là có thể kiếm được tiền lương một tháng của cha mẹ cô ta!

 

Khương Lệ cười cười không nói gì, cô ta cũng biết mẹ Hứa Cẩm Vi nấu cơm vô cùng ngon, bằng không Lục Lâm Lâm cũng sẽ không đổi thức ăn với Hứa Cẩm Vi để ăn, nếu không phải điều kiện nhà cô ta kém, quả thực không ăn nổi một phần cơm hộp năm hào thì cô ta vẫn rất muốn ăn thử một chút. . .

 

Đang nghĩ như vậy thì nghe Lục Lâm Lâm đột nhiên mở miệng nói, "Phần cơm của Vi có vẻ ăn rất ngon, bằng không tớ cũng đặt trước một phần, ngày mai chúng ta cùng ăn trưa chung được không?"

 

Mới vừa rồi Từ Giai Ny nói quá nhỏ, trừ Khương Lệ ngồi ở bên cạnh cô ta ra thì không có ai nghe, Lục Lâm Lâm chỉ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để chị em các cô có thể khôi phục quan hệ với nhau nên vui vẻ đề xuất.

 

Nhưng mà trừ cô ấy ra thì còn có ai muốn "Khôi phục quan hệ" với Hứa Cẩm Vi cơ chứ? Biểu tình của mấy người còn lại đều có chút mất tự nhiên nhưng cũng không có ai lên tiếng phản đối, Lục Lâm Lâm coi như bọn họ đều đồng ý, đứng lên đi tới trước mặt Hứa Cẩm Vi móc ra năm hào đưa tới, "Vi Vi, chị cũng muốn một phần."

 

Mặc dù Lục Lâm Lâm trước đó lựa chọn đứng về phe Từ Giai Ny, nhưng suy cho cùng là chị em họ, hơn nữa giữa các cô cũng không tới mức trở mặt, mối làm ăn đến cửa tóm lại cô cũng sẽ không đẩy đi, cho nên Hứa Cẩm Vi rất sảng khoái thu tiền và ghi tên cô ấy lên.

 

Lúc này biểu cảm của Từ Giai Ny càng khó coi, ánh mắt nhìn Hứa Cẩm Vi tràn đầy oán độc và căm ghét.

 

Tính cảnh giác của Hứa Cẩm Vi rất cao, ánh mắt tràn đầy ác ý đối với cô như vậy dĩ nhiên không thể nào không phát hiện được, nhưng mà đến một ánh mắt cô cũng lười cho đối phương, đối với con người như Từ Giai Ny, coi thường chính là biện pháp tốt nhất.

 

Quả nhiên, Từ Giai Ny trợn mắt nhìn đối phương nửa ngày cũng không nhận được bất kỳ sự đáp trả nào thì sắp phát cáu đến nội thương.

 

Sau khi tan học vào buổi tối, Hứa Cẩm Vi tâm tình vui vẻ trở về nhà, một mặt là bởi vì cơm hộp buôn bán đắt, mặt khác chính là bởi vì tối nay sắp có một trận kịch hay diễn ra.

 

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...