Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 426 - Không Phải Bác Sĩ

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:42:22
Lượt xem: 1,004

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, nói như vậy, tôi còn cần phải nghi ngờ trình độ y thuật của người, thế mà ông lại dạy y thuật cho Tạ Cẩu Tử?

—— Cẩu tử thối là một lang băm.

“Từ sau khi tôi mang thai, anh ấy đọc rất nhiều sách y học, vì chỉ cho tôi xem cái hỉ mạch.”

Quan Chấn Nhạc: “Nhìn không ra cậu ta lại là người si tình.”

Tô Hiểu Mạn: “???!!!”

“Tình cảm hai vợ chồng còn rất tốt.”

Hai người kỳ quái mà nói chuyện vài câu, không bao lâu, Tạ Minh Đồ liền bưng hai chén mì chua cay đến đây.

Mùi hương chua cay vừa bay vào chóp mũi, Tô Hiểu Mạn dạ dày đã bị gợi sự thèm thuồng, vui vẻ ôm một chén mì chua cay, vô cùng thoả mãn nếm một ngụm, đây là cô bảo Tạ Minh Đồ dựa theo trình độ yêu thích của chính mình làm ra, thực thích hợp với khẩu vị ăn uống của cô.

Hương vị giống nhau, nhưng vị này vẫn là có chút chưa đủ, Tô Hiểu Mạn cũng không có gì kén chọn, lúc đói bụng cô ăn cái gì cũng ngon.

Sau khi sư phụ Quan ở trước bàn đánh giá tô mì rồi ăn một ngụm mì chua cay, ông nếm xong nhíu mi.

Ông ta ghét bỏ nhìn thoáng qua Tạ Minh Đồ: “Tay nghề nấu nướng của cậu thật kém.”

Tạ Minh Đồ bộ mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm ông ta, một biểu tình thích ăn hay không thì tuỳ.

Sư phụ Quan thấy bộ dáng không phục của cậu càng nhướng mày: “Cậu để cho vợ ăn cái này?”

Tô Hiểu Mạn nói: “Sư phụ, tôi ăn cái này là được.”

Những năm này có ăn đã là tốt, ngay cả Tô Tiểu Mạn vốn đã từng kén ăn cũng đã học được không kén ăn, ngay cả ở thủ đô này, bữa cơm của gia đình bọn họ cũng được coi là đi đầu trong ngõ.

Ở gia đình khác, việc nhìn thấy dầu càng khó hơn gặp ngôi sao.

Tạ Minh Đồ ngẩn ra nói: “Mạn Mạn, em gọi ông ta cái gì?”

Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Gọi là sư phụ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-426-khong-phai-bac-si.html.]

Quan Chấn Nhạc khinh thường mà liếc mắt ghét bỏ anh một cái: “Vợ của cậu đều kêu sư phụ, cậu còn không đi theo kêu sư phụ.”

Tạ Minh Đồ: “……”

Tô Hiểu Mạn: “???? Đồng chí Tiểu Đồ, chuyện này là như thế nào?”

Sau khi Tạ Minh Đồ giải thích vài ba câu, Tô Hiểu Mạn hiểu được sư phụ Quan ở trước mặt thế nhưng muốn nhận Tạ Minh Đồ làm học sinh, đi theo chính mình học y thuật.

Tô Hiểu Mạn khóe miệng kéo ra, chẳng lẽ anh trai Tiểu Đồ nhà bọn họ thật muốn đổi nghề làm bác sĩ?

“Tôi tuổi đã lớn, dưới gối không có con cái, bơ vơ không nơi nương tựa, cũng không có con cháu có thể kế thừa y thuật.”

“Chồng của cháu tuổi còn trẻ, còn có một chút thiên phú, tôi có lòng yêu mến tài năng muốn nhận cậu ta làm học sinh.”

Đại khái chính là, tôi thấy chồng của cô rất có năng khiếu, không bằng nhận tôi làm thầy.

“Quan —— tiên sinh, Minh Đồ anh ấy không có ý định làm bác sĩ, hiện tại anh ấy còn ở trong trường học học chế tạo máy bay.” Anh trai Cẩu Tử nhà bọn họ năng lực siêu mạnh, dường như vị trí nào đều cũng có thể đảm nhiệm, như vậy là đã học rất nhiều tri thức văn hoá xã hội, lúc này có thể học thêm trung y sao?

Trước đây Tạ Minh Đồ đã nói với cô, anh ấy không chỉ có muốn tạo máy bay, mà càng muốn trãi nghiệm cảm giác lái máy bay.

Chẳng qua thiên phú học tập của bản thân anh quá mạnh, lãnh đạo càng hy vọng anh ấy có thể đóng góp kỳ tích vào hoạt động sản xuất và nghiên cứu hàng không vũ trụ, thay vì chỉ là một phi công.

Trong tương lai, Tạ Minh Đồ vẫn sẽ thực hiện ước mơ làm phi công của mình.

……

Tô Hiểu Mạn tương đối lo lắng là hôm nay Tạ Cẩu Tử mời đến ông bác sĩ nói muốn thu anh làm học sinh, nếu như ngày mai lại mời một đầu bếp ngự trù muốn anh ấy làm người kế thừa ngự trù…… Không không không, người kế thừa ngự trù vẫn là không quá có khả năng.

Tài năng nấu ăn của Tạ Minh Đồ xác định không có người dám khen.

Tô Hiểu Mạn quan sát Tạ Minh Đồ rồi liếc nhìn một cái, nghĩ thầm về sau còn dám lung tung trêu chọc ông lão nữa không.

Đều chuẩn bị đem về nhà cho mình một cái sư phụ.

Quan Chấn Nhạc vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi cũng không nói muốn cho cậu ta đi làm bác sĩ, tôi chỉ muốn nhận một người học sinh, cùng tôi học một chút y thuật.”

“Tôi cũng không phải là bác sĩ.”

Hoá ra bác sĩ cũng chỉ là nghề phụ của sư phụ Quan, Tô Hiểu Mạn tò mò nói: “Quan tiên sinh, nghề nghiệp chính trước kia của ông là gì ạ?”

Bình luận

16 bình luận

  • các bạn ơi xin Các bạn review cái kết của tôn mai và khương yến đường, và bà mẹ ruột của nam 9 bà ta có hối hận khi biết con trai ruột ưu tú hơn, hãy hơn giỏi hơn và là học bá hãy không, minh thích nhất là vả mặt cực phẩm nghe chát chát và thích nhìn thấy họ hối hận và họ sẽ không nhận được gì từ nam 9. Thanks các bạn nhiều nhé ❤️

    Chi 1 tuần trước · Trả lời

  • tui có thắc mắc là sao không được đặt tên 2 chữ vậy, có ai am hiểu văn hóa lịch sử Trung Quốc ko giải thích giùm với

    Lư Y Đạo Nhân 1 tháng trước · Trả lời

  • hay quá đi à cảm ơn nhà dịch rất rất nhiều ☺️☺️❤️

    donng999 1 tháng trước · Trả lời

  • Mình thấy truyện còn khoảng 200 chương nữa mới kết cục mà nhóm dịch không làm nữa ạ

    Tram 2 tháng trước · Trả lời

  • Không biết editor có beta lại truyện chưa, đọc còn nhiều sạn cấn quá

    Mờ on 2 tháng trước · Trả lời

  • Tại sao màn hình giao diện truyện không kéo xuống được vậy ạ? Cứ bị kẹt 1 chỗ, phải tắt trình duyệt đi mở lại mấy lần mới đọc được hết trang. Thật sự khó chịu.

    Daisy 2 tháng trước · Trả lời

    • Ôi fen chúng ta cùng gặp 1 rắc rối Cậu thử kéo sát mép màn hình đi

      We 2 tháng trước · Trả lời

  • ế tui thắc mắc nhà a cả có hẩn 2 con trai thì phải ngon lành hơn Diệu Tổ của ông 2 chứ nhỉ? có nhầm lẫn gì k ta

    thaokttbu 2 tháng trước · Trả lời

    • 1 là vì anh cả không đi theo con đường trí thức, 2 là con trai ổng cơ vết bớt trên mặt bị Tôn Mai chê

      baovan1907 2 tháng trước · Trả lời

  • lấy máu rồi làm sao bảo quản dc ta?

    thaokttbu 2 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hay lắm ó

    dilyn 2 tháng trước · Trả lời

  • Team năng suất quáaaaa ra một phát 300 mấy chương iuuu team ❤❤❤

    dilyn 2 tháng trước · Trả lời

Loading...