Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 448

Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:23:13
Lượt xem: 15

Cơ thể nóng rực sáp vào cô, các múi cơ săn chắc mạnh mẽ vô cùng rõ ràng.

Người đàn ông không trả lời cô, anh ôm cô, cả người như đang đắm chìm trong cơ thể cô.

Ngoài phòng thi thoảng có tiếng dây pháo nổ, tiếng pháo hoa vang lên, trong phòng có tiếng nhạc hợp với tình hình.

Tiếng kẽo kẹt kèm theo âm thanh cực kỳ kìm nén của người đàn ông. Mãi đến nửa đêm, người đàn ông mới tựa vào vai cô, giọng nói trầm khàn, còn mang theo sức hút sau khi động tình:

"Vợ à, cảm ơn em."

Tiếng "cảm ơn" đó nói rất trầm, rất thấp.

Có vợ thế này, sao không yêu thích không mê say cho được?

Quả thật, Tống Văn Cảnh biết kiếp này có thể cưới được vợ thế này là anh đã rất có phúc. Da thịt, xương cốt, cơ thể và linh hồn của cô, đâu đâu cũng làm vỗ về trái tim anh.

Mùng một tháng giêng là lúc về nhà mẹ đẻ chúc tết. Sáng sớm, Tống Văn Cảnh thỏa mãn và khoan khoái, vừa thức dậy anh đã bắt gặp Lương Văn Lâm đang đứng ở cửa châm điếu thuốc.

"Anh, năm mới vui vẻ, hai đứa bé dậy chưa? Em đến để lì xì cho cháu trai và cháu gái."

Tống Văn Cảnh chỉ nhìn cậu ấy, anh khẽ nhướng đôi mắt đào hoa:

"Sớm vậy, còn có chuyện gì khác không?"

"Khụ khụ, anh đừng nhạy cảm như vậy được không?"

DTV

Tống Văn Lâm cười hì hì bước lên, bàn bạc với vẻ thân thiết:

"Anh à, anh có hình của hai cháu không?

Người ta ra ngoài mang theo hình của vợ, em không có vợ, chỉ mang theo một tấm hình của cháu trai cháu gái thôi, anh thấy được không?"

Nói xong, Tống Văn Lâm bị anh mình đá cho mọt đá:

"Tự đi tìm vợ, rồi tự sinh đi."

Tống Văn Lâm lập tức xụ mặt:

"Anh à, cũng không phải anh không biết bây giờ em còn nhỏ à?"

Tống Văn Cảnh mặc kệ cậu ấy, bình tĩnh đi ra ngoài đánh răng. Hôm nay là mùng một, mùng một không được tùy tiện đổ nước ra ngoài. Tục ngữ nói mùng một đổ nước sẽ hao tài, vậy nên đánh răng cũng phải đánh trong một cái chậu.

Tống Văn Lâm không sợ anh b.ắ.n nước ra ngoài, cậu ấy cười ngỏn ngoẻn nói:

"Vậy anh ơi, chúng ta đi chụp ảnh gia đình đi, được không? Anh xem, chúng ta đi bộ đội ở bên ngoài, không chừng mấy năm mới về một lần."

Tống Văn Cảnh dừng tay, anh hỏi:

"Có thật là ai ra ngoài cũng mang theo ảnh của vợ và con cái không?"

Tất nhiên là anh có ảnh của vợ, lúc ra ngoài thực hiện nhiệm vụ anh đều mang theo ảnh của vợ. Nhưng ảnh của con, anh không có thật.

Đôi song sinh mới được hơn một tháng tuổi, nên không kịp đi chụp ảnh.

Tống Văn Lâm nhắc như vậy khiến Tống Văn Cảnh rục rịch, anh nghĩ họ có thể đi chụp một tấm. Đánh răng xong, Tống Văn Cảnh sải bước quay về phòng, không thèm trả lời nguyện vọng của em trai.

Tống Văn Lâm không cam lòng, cậu ấy gọi với theo sau:

"Anh à, chụp ảnh đi, ảnh cả gia đình, anh có thể cho chị dâu đi không? Phải lên thị trấn mới chụp được."

Thấy anh trai thần tiên của mình dừng lại, cậu ấy vội vàng chạy lên hỏi:

"Anh à, em nghe nói chị dâu muốn mở công xưởng. Chị ấy sắp bận rồi, sau này chị dâu bận vậy, chị ấy còn thời gian đợi anh về được không?"

Tống Văn Lâm thổi to chuyện lên, ai bảo cậu ấy muốn một tấm ảnh, nhưng cả buổi rồi mà anh trai cậu ấy không đồng ý, vậy nên cậu ấy không vui.

Ngoài ra, cậu ấy cũng thật sự không hiểu, chị dâu mỏng manh như vậy mà còn muốn mở công xưởng, chị ấy có thể lăn lộn được không?

Nếu Tống Văn Lâm biết, chị dâu mỏng manh của cậu ấy không chỉ muốn mở công xưởng, mà còn muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, e là cậu ấy sẽ rớt cả cằm.

Tống Văn Cảnh dừng bước, hỏi cậu ấy:

"Em qua giai đoạn tân binh rồi à?"

Tống Văn Lâm nghe mà trán đổ mồ hôi: "..?"

Nhớ đến cảnh ngày đầu tiên về đã bị anh trai lôi đi tập luyện, cậu ấy co giò bỏ chạy.

"Anh, đừng nói nữa, em đi bế hai đứa nhóc đây."

Cậu ấy chạy đến cửa thì hỏi:

"Anh, anh theo chị dâu về nhà mẹ đẻ, hay là anh để hai cháu ở nhà đi."

Tống Văn Cảnh hỏi cậu ấy:

"Hai cháu phải uống sữa, đến lúc đó em cho uống à?"

Tống Văn Lâm xụ mặt.

"Anh à, hay là, hay là em bế hai cháu, em có thể đi chung không?"

Thứ chờ đợi cậu ấy, tất nhiên là mái tóc húi cua vô cùng có tính biểu tượng của anh trai mình. Lúc này, Diệp Mạn Tinh đút sữa xong thì đi ra, mẹ chồng bế cặp song sinh. Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng đằng trước, hình như anh đang nhìn gì đó.

"Anh ba, anh đang xem gì vậy? Nếu chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, mẹ nói đồ đạc đã sắp xếp xong rồi."

"Đi thôi."

Tống Văn Cảnh cất tấm ảnh trong tay, anh bỗng dừng bước:

"Vợ ơi, chúng ta dẫn hai con đi chụp ảnh gia đình đi."

Diệp Mạn Tinh rửa mặt:

"Sao lại đi chụp vào lúc này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-448.html.]

"Tiện thôi."

Diệp Mạn Tinh nghe thế thì cạn lời: "..?"

Chương 449 :

Tiện nên lên thị trấn chụp ảnh á? Lần này sang nhà họ Diệp, chạy xe đạp bất tiện, nên họ đi xe hơi.

Nói thật thì, dẫn theo hai đứa trẻ nên mới không tiện. Hai vợ chồng mỗi người bế một đứa, đã thế còn phải xách rượu ngọt về chúc tết nhà vợ.

Diệp Mạn Tinh ôm một lát thì thấy cánh tay tê rần, may mà em bé không đứng lên tay, cả đường đi lại ngồi trên xe hơi, nên cô vẫn có thể chịu đựng được.

Lúc đến nhà họ Diệp, người đầu tiên đi ra là cha Diệp đang chống gậy.

"Cái út về rồi à?"

Vừa thấy hai đứa bé trong n.g.ự.c họ, khuôn mặt gầy gò của ông ấy nở một nụ cười ấm áp:

"Đây là cặp song sinh trai gái à?"

Ông ấy muốn bế chúng, nhưng tiếc là sức khỏe quá yếu, đừng nói là bế con nít, đến cả gậy cũng không thể rời tay.

Diệp Mạn Tinh vội chạy lên trước, dở khóc dở cười:

"Cha, cha mới vừa khỏe, bế gì đâu? Khi nào ba khỏe rồi lại bế nhé."

Trong phòng, chị dâu Thẩm nghe tin thì đi ra ngoài, thấy các bé trong lòng hai người họ, cô ấy vô cùng thích thú kêu lên:

“Bác An, em gái về."

"Em gái, cô ơi..."

Người chạy nhanh nhất tất nhiên là anh hai Diệp, Nữu Nữu và Tráng Tráng. Chúng tò mò vây quanh đôi song sinh, muốn xem thử em trai và em gái trông như thế nào.

Anh hai Diệp và Thẩm Tú Lệ vội vàng ôm mỗi người một đứa cháu. Họ cười đón hai em đi vào:

"Anh chị còn bảo nếu em không về, anh chị sẽ đi thăm em trước."

Thẩm Tú Lệ thấy em chồng thì rất vui mừng. Có thể nói, hiện giờ cả thôn họ Diệp không ai không vui vẻ với cô.

Huống chi em gái còn tìm người cứu giúp cho cha chồng đã bị bại liệt, nên cô càng được chào mừng ở nhà họ Diệp.

Vì thế, Diệp Mạn Tinh, Tống Văn Cảnh và đôi song sinh nam nữ đều nhận được sự chào đón vô cùng nồng nhiệt ở nhà họ Diệp. Diệp Bác An đang làm gà, thấy em gái còn gọi cô qua đó hỏi:

"Sức khỏe em đã hồi phục lại chưa?"

Diệp Mạn Tính ngồi xổm trước tượng đá nhìn anh cả g.i.ế.c gà, cô tò mò hỏi:

"Anh cả, hôm nay là mùng một, chẳng phải mình phải ăn bánh trôi sao? Sao lại làm gà?"

"Em ấy à, chị dâu em và cha đều bảo chắc hôm nay em sẽ về, nên muốn làm thịt con gà mái để tẩm bổ cho em. Anh nghe anh hai em nói em sinh mổ, sinh mổ khó khỏe lại lắm, em phải tẩm bổ cho thật tốt."

Diệp Mạn Tinh gật đầu.Cô nhìn anh cả làm gà bịch bịch, cô tò mò hỏi:

"Anh, anh gửi tiền lương suốt mấy năm nay cho em hết rồi hả?"

Diệp Bác An không để bụng:

"Ừ, em lấy chồng, sau này không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ. Anh chỉ cho em một lần duy nhất, cho em làm tiền tiêu vặt."

"Chị dâu em còn muốn cho em một cái nhà, anh từ chối thay em rồi."

Diệp Mạn Tinh há hốc miệng thành hình chữ O:

"Nhà á, ở đâu vậy?"

"Thị trấn Hồng Kiêu, gia đình mẹ đẻ của chị dâu em quay về nhà từ đường. Đó là đồ của nhà mẹ đẻ cô ấy, nên anh không lấy."

Diệp Bác An trông hơi gầy, anh ấy nấu cơm rất giỏi, nhưng đôi lúc sẽ nhờ mẹ vặt lông gà, xẻ bụng gà, đôi lúc lại tự làm hết con gà mái.

"Muốn ăn kho hay ăn luộc?"

"Kho đi."

Trong tháng ở cữ, cô đã uống rất nhiều canh gà, cô muốn ăn chút thức ăn đậm đà.

Khi Diệp bát An đi nấu gà kho khoai tây, cô lấy chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh và hỏi:

"Anh, căn nhà của chị dâu cho thuê chưa?"

Diệp Bác An đáp:

"Cô ấy nói để lại cho em, vẫn chưa cho thuê."

Xem ra, trước đây ở nhà nguyên thân rất được yêu thương. Lúc xảy ra chuyện, có được yêu thương hay không, chuyện này phải đặt một dấu chấm hỏi.

"Cha chồng em, thăng chức lên làm phó chủ tịch thị trấn, em không biết mẹ chồng có muốn chuyển nhà lên thị trấn hay không. Nếu lên, chúng em có thể thuê nhà cho mẹ chồng."

Một người làm chức càng cao thì trách nhiệm phải gánh vác càng lớn. Diệp Bác An thầm ganh tị. Em gái mới lấy chồng không lâu mà cứ nhớ mẹ chồng mãi.

Diệp Bác An dở khóc dở cười:

"Em gái, em không biết à. Bộ phận của cha chồng em sẽ cấp nhà chính phủ cho ông ấy ở, mẹ chồng em có thể vào đó ở cùng."

Cô thật sự không chú ý đến chuyện này, có lẽ là không quen với việc cha chồng đột nhiên được thăng chức. Trước đây ông ấy chỉ là một cán bộ hợp tác xã bình thường, nên không được cấp nhà chính phủ để ở. Bỏ qua chuyện này, Diệp Mạn Tinh lại nói đến chuyện thôn họ Tống muốn thử nghiệm trồng cây ăn quả, muốn mở công xưởng.

Diệp Bác Anh khá ngạc nhiên:

"Nói như vậy, em muốn làm xưởng trưởng hả?"

Anh ấy cảm thấy chua xót, em gái có khi nào phải ra ngoài mở công xưởng gì đó đâu. Anh ấy không an tâm, còn hỏi:

"Có phải không đủ tiền không?"

Diệp Mạn Tinh lắc đầu:

"Em muốn làm chút chuyện thôi. Anh, thôn họ Tống chỉ là một thí điểm, nếu cho ra phản hồi tốt, sợ là sau này hợp tác xã cũng sẽ bắt chước."

Loading...