Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 256

Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:46
Lượt xem: 12

Còn hơn cả việc chịu trách nhiệm, bảo vệ mạng sống của cô quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Tống Văn Cảnh vừa đem nước nóng đặt ở bên cạnh vợ, liên nmhìn thấy cô mở to đôi mắt hạnh nhân trong veo, vui mừng nhìn anh: “Anh ba, anh đã trở lại sao?"

Tống Văn Cảnh ậm ừ, vắt chiếc khăn tay đưa cho cô, pcứ thế thu dọn cái bàn bừa bộn như không có chuyện gì xảy ra. Anh không mảy may quan tâm việc một người đàn ông sẽ làm những việc vặt vãnh này.

Haiq cánh tay của anh ta căng lên và đung đưa trước mặt Diệp Mạn Tinh.

Cô lấy đại chiếc khăn trong tay lau mặt. Chiếc khăn chà sát gò má trắng nõn và non nớt của cô, khiến cô ngứa ngáy khó chịu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô trắng nõn và dịu dàng mặc dù cô không hề dùng kem dưỡng da.

Nếu người bình thường nhìn thấy sẽ không tin cô chưa từng dùng mỹ phẩm dưỡng da.

Da của cô vốn đã trắng và đẹp, đôi mắt hạnh nhân ngấn nước lấp lánh. Cô ngập ngừng muốn dùng đâu ngón tay chọc vào cơ bắp đang căng phồng của anh.

DTV

Đây có phải là tiếp xúc da kề da không?

Ai biết......

Anh đang rửa bát thì khựng lại, cơ bắp căng lên. Anh vội nắm lấy ngón tay đẩy cô ra sau, Diệp Mạn Tinh đột ngột kêu lên.

Cô vừa ngẩng đầu lên, liên nhìn thấy một đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm cô.

Da đâu Diệp Mạn Tinh tê dại. Ôi, giận quá.

Cô dán chặt đôi mắt sáng ngời vào anh, đưa ngón tay xinh đẹp về phía anh, giọng nói có chút ấm ức: "Anh ba, ngón tay của em đau quá."

Tống Văn Cảnh bất lực. Anh nhìn đầu ngón tay trắng hồng đã đỏ bừng, trong lòng cảm thấy hơi đau lòng. Nếu là trước đây, anh sẽ nắm những ngón tay trắng nõn non nót này xoa xoa cho cô.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tống Văn Cảnh cơ thể căng thẳng, nhướng mày, không dám tới gần nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng rất nhiều: "Đừng chủ động tới gần anh. Anh sẽ không để ai chủ động tới gần đâu." Lý do trước đây anh không từ chối cô là vì anh coi cô là vợ tương lai của mình.

Nhưng giờ đây khi hai người họ ly hôn, ý nghĩ này đã biến mất.

Tâm trạng Diệp Mạn Tinh thật tồi tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-256.html.]

Cô không nghĩ anh lại lạnh lùng khó gần như vậy. Làm sao cô lại ở cùng anh được?

"Được rồi, được rồi. Không phải tới gần mà." Đôi mắt lấp lánh của cô nhìn anh chằm chằm, tội nghiệp giải thích: "Em chỉ muốn đưa khăn tay cho anh, ai ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy?"

Nếu là người bình thường mà gặp phải người đàn ông lạnh lùng như vậy thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Đừng nói là chủ động tiếp xúc, chỉ sợ lân sau gặp cũng cúi đầu không dám nhìn anh.

Nhưng người trước mặt Tống Văn Cảnh là ai? Chẳng phải là tiểu đào hoa tinh sao? Cô là yêu tinh hóa thân từ cây đào tu luyện mấy vạn năm, sao có thể nghe lời như vậy?

Tuy cô là người chủ động tiếp cận nhưng vẫn phải làm nũng và nói rằng anh đã phản ứng thái quá.

Đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô lúc nào cũng long lanh ngấn nước, trông thật là ngây thơ.

Tống Văn Cảnh mím môi, lần đầu tiên anh cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá. Dù sao cô cũng là một cô gái. Lúc trước thái độ của anh rất tốt nhưng giờ lại thay đổi khiến cô thực sự sợ hãi.

Tiểu đào hoa tinh sẽ vô cùng sung sướng nếu biết kế hoạch của cô đã có chút hiệu quả.

Nhưng anh quá lạnh lùng nên cô đành phải đưa khăn tay cho anh lần nữa. Sau đó cô thấy giọng anh trở nên mềm mỏng hơn: "Mọi chuyện đã qua, anh không trách em."

"Tất cả là lỗi của anh, khiến em đang mang thai mà phải bỏ đi. Chuyện này là do anh, không phải lỗi ở em."

Khi gặp phải chuyện gì, đầu tiên anh sẽ trách mình mắc lỗi chỗ nào. Anh khoan dung với người khác nhưng lại nghiêm khắc với bản thân mình, đây là nguyên tắc của anh. Anh có thói quen kiềm chế tình cảm, chưa bao giờ để tình cảm khống chế mình trước.

Huống chi, cô còn quá trẻ chưa trải sự đời, không biết bên ngoài nguy hiểm thế nào, cho nên anh chỉ có thể nghĩ cho cô mà thôi.

Diệp Mạn Tình nản lòng. Thai độ của anh rất tốt và thậm chí còn xin lỗi, nhưng anh lại không để cô đến gần.

Tống Văn Cảnh bảo vợ đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ trước, rồi mai xuất viện.

Anh ra ngoài rửa bát, vừa đi tới cửa thì quay đầu nhìn lại. Anh thấy vợ đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại úp xuống.

Tìm anh đột nhiên như bị thứ gì đó bóp chặt, anh đành đi ra ngoài rửa chén.

Diệp Mạn Cảnh ngồi trên giường bệnh, sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy chứ? Cô cố ý nằm xuống, chừa nửa giường ra ngoài, chờ anh về rồi ngủ chung.

Ý nghĩ này hơi khó thực hiện nhưng không phải là không thể thử.

Khi Tống Văn Cảnh rửa bát trở về, anh nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại của vợ vỗ vỗ trên giường bệnh, đôi mắt đẹp tràn đây chờ mong nhìn anh: "Cám ơn anh ba. Em thật là hạnh phúc khi mang thai lại có anh chăm sóc như vậy.”

Loading...