Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 192

Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:16
Lượt xem: 3

Ai bị ai ăn “chết”, anh vốn không để ý.

Nghĩ tới vợ, đôi mắt hoa mai xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào mình, chỉ biết ngoan ngoãn mềm lòng.

Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Đối với cô vợ nhỏ này, chỉ cần dâng toàn bộ tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô thì sẽ vui vẻ ngay.

Đôi chân dài bước ra khỏi cửa, Vu Tư Bác chạy từ phía sau, gọi ới một câu: "Bây giờ chị dâu được mấy tháng rồi? Đợi cậu về dẫn cô ấy nhập ngũ chắc cũng sắp sinh luôn rồi nhỉ?”

Tống Văn Cảnh vốn đã muốn rời đi: ...?

DTV

“Sao vậy? "Anh dừng bước, đôi mắt sắc bén nhìn Vu Tư Bác.

Vu Tư Bác chỉ cảm thấy mình oan uổng muốn chết: "Ý tớ là chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Sắp xếp bệnh viện cho chị dâu sinh sớm chút. Phụ nữ sinh con khó nói lắm, có khi còn cần sinh mổ nữa.”

Lúc vợ Vu Tư Bác sinh, cô ấy vẫn kéo tay hỏi nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn là bảo vệ người lớn hay là người nhỏ, cứ như cơn ác mộng vậy.

Làm phận đàn em thua cược, Vu Tư Bác nói: "Nếu cậu không lo sắp xếp tốt mọi thứ, lỡ khi ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vợ cậu hỏi giữ người lớn hay đứa nhỏ, thì đến cậu trả lời như thế nào hả?"

Vốn Tống Văn Cảnh nghe vậy không vui lắm: Giữ lớn hay giữ nhỏ? Cái này còn phải nghĩ sao? Thật sự có vấn đề, chắc chắn là phải bảo vệ vợ trước rồi.

Đương nhiên cũng không đành lòng với đứa nhỏ, nhưng vợ c vợ cũng không còn, thì con nhỏ cũng sống không nổi.

Có điều lời nhắc nhở của bạn cùng phòng khiến anh biết được rằng phụ nữ sinh nở rất nguy hiểm.

Bước chân anh dừng lại, nghiêm túc nói với Vu Tư Bác: "Cảm ơn."

Lúc đến phòng điện thoại, Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Không cần biết tình hình thế nào, anh cũng không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra phát sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-192.html.]

Vợ mang thai lâu như vậy mới sinh con, nếu đứa bé thật sự không còn nữa, điều anh lo lắng nhất là vợ sẽ đau buồn.

"Alo, anh à, sau khi anh đi chị dâu vẫn luôn buồn buồn, dỗ kiểu gì cũng không được hết.”

Vừa bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút phiền muộn của em trai: "Anh! Lúc anh đi, nên đánh thức chị dâu dậy giải thích với chị ấy một câu chứ.”

Tống Văn Lâm nói rất nhiều, tại sao anh trai cậu vẫn không nói lời nào.

Tống Văn Lâm cảm thấy anh trai khó chịu như vậy, liệu chị dâu nhỏ có phải bị anh cậu chọc tức giận không?

“Anh, anh còn ở đó không?”

Tống Văn Lâm không nói nên lời: Tính tình thối tha của anh trai cậu, chị dâu nhỏ thật sự có thể thích ứng được sao?

Cũng không ngẫm lại, trước kia cậu còn chê chị dâu phiền phức, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy tính tình thần tiên của anh trai thật nhàm chán.

“Ừm." Tống Văn Cảnh ở bên kia im lặng hồi lâu. Lúc Tống Văn Lâm sắp không chịu nổi nữa, mới nghe anh mình thấp giọng nói: "Chắc là nhanh thôi, đến lúc đó anh không về được thì cũng sẽ phái người đón cô ấy.”

WT808 Dừng một chút, anh lại nói: "Chị dâu em thích ăn ô mai, em hái thêm cho cô ấy một chút đi."

Nhớ tới cô vợ nhỏ không thể lúc nào cũng ăn ô mai được, Tống Văn Cảnh lại bổ sung: "Xem thử có gì hay không, tìm cho cô ấy chơi chút. Anh thấy cô ấy cũng thích con thỏ trong nhà lắm.” Tống Văn Cảnh nói hết một lượt những gì mình nhớ ra rồi mới cúp điện thoại.

Tống Văn Cảnh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Thật ra, anh không có sức phản kháng đối với cơ thể cô vợ nhỏ của mình.

Giọng nói quyến rũ của cô vợ nhỏ, làn da trắng như tuyết, nhẵn nhụi. Hình ảnh đêm tân hôn động phòng thỉnh thoảng cứ hiện lên, chỉ cảm thấy m.á.u cả người cuồn cuộn, hơi nóng chạy khắp cơ thể. Tống Văn Cảnh muốn ôm cô thật chặt một cái.

Loading...