Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:58:42
Lượt xem: 347

Trần Dương còn đang phân vân, không cần phân vân, đũa đã thò vào bát, ném một miếng thịt vào miệng, Trương Kiến Lâm thỏa mãn ghê gớm.

“Vẫn là Huệ Huệ biết mua thịt, thịt mỡ to sao ngon bằng thịt ba chỉ.”

“Chú nhỏ.”

“Đừng gọi nữa, chú sẽ chọn cho con miếng to.”

Cứ như vậy một bát thịt nhỏ, ba đôi đũa, chưa được mấy gắp thịt đã hết sạch.

Trần Lập trở về chỗ: “Đúng là rất ngon, nếu không thiếu tiền phiếu thì mua thịt ba chỉ vẫn tốt hơn.”

Ba anh em họ đồng loạt gật đầu, bây giờ không phải chỉ thiếu tiền và phiếu thịt thôi sao?

“Năm nay nhà Huệ Huệ dùng thịt ba chỉ làm thịt khô, nếu thái lát đặt lên cơm làm cơm thịt khô thì ngon lắm.”

Trần Lập nuốt nước miếng: “Bao giờ làm?”

“Tối nay chúng ta ăn cá, mai ăn cơm thịt khô.”

“Tuyệt.”

Ba anh em họ thì thầm một lúc, bên kia gọi ăn cơm, ba người lập tức giải tán, chỉ có Mập Mạp chân ngắn đuổi theo phía sau.

“Chú nhỏ chờ con với.”

Cơm trưa xong, Trương Huệ xoa bụng ngồi cùng cậu mợ một lúc, sau đó buồn ngủ ngáp không ngừng, Giang Minh Ngạn cười nói: “Cậu mợ nói chuyện đi ạ, con đưa Huệ Huệ đi ngủ trưa.”

“Đi đi, đều là người một nhà, đừng khách sáo như vậy.”

Chờ đôi vợ chồng trẻ rời đi, Trần Giác nhắc đến chuyện hai đứa con sắp tốt nghiệp muốn tìm việc làm.

“Em suốt ngày rúc ở công xã, không biết chuyện trong thành phố, chính xác thì khi nào những nhà máy, đơn vị này tuyển công nhân, không biết Trần Dương và Trần Lập nhà em có thể đăng ký không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-134.html.]

Trương Cao Nghĩa nói: “Anh và Lệ Phương đều chú ý chuyện này cho Trần Dương và Trần Lập, các đơn vị trong huyện chúng ta đều tuyển công nhân nửa đầu năm, điều kiện của Trần Dương và Trần Lập chắc chắn đủ, về phần yêu cầu cụ thể của đơn vị kia là gì thì phải đợi đến lúc đó rồi xem.”

Trương Kiến Lâm hỏi một câu: “Nhà cậu có ý kiến ​​cụ thể nào không, ví dụ như để hai đứa Trần Dương đến đơn vị nào?”

Trần Giác khoát khoát tay: “Muốn đi đâu thì đi, chỉ cần hai đứa chúng nó có thể vào thành phố, sau này không cần mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời là cậu mợ hài lòng rồi.”

“Vậy thì vào xưởng máy móc bọn con thử xem?”

“Hai đứa chúng nó đều có thể vào sao?”

“Thử một chút xem.” Trương Kiến Lâm không có vấn đề nói: “Có thể làm chung đơn vị là tốt nhất.”

Hiện tại Trương Kiến Lâm đã có chỗ đứng vững chắc trong xưởng máy móc, mặc dù không có năng lực đưa hai em họ vào làm, nhưng ở phương diện khác vẫn có thể giúp đỡ một chút, ít nhất sẽ không để người khác ác ý chiếm đoạt vị trí của bọn họ.

Hina

Lời này đánh trúng suy nghĩ của hai vợ chồng Trần Giác: “Vậy đến lúc đó để hai chúng nó đến xưởng máy móc thử xem.”

Trần Dương và Trần Lập muốn đi xem phim, nhưng Trương Kiến Lâm lại lôi kéo hai người, nói công việc quan trọng, không nên đi xem phim, đi xem đề toán chút đi.

Trong ba anh em nhà họ Trương, Trương Kiến Lâm là người có điểm toán cao nhất, nếu không, dù Giang Minh Ngạn có thiên vị thì anh ấy cũng không thể trở thành trưởng nhóm kỹ thuật của nhóm mình.

Tìm được chút thời gian rảnh rỗi, Trần Lệ Phương gọi con rể sang một bên, nói cho anh nghe chuyện công việc của hai anh em Trần Dương và Trần Lập.

Giang Minh Ngạn cười cười: “Người thân giúp đỡ nhau cũng không sao, đến lúc đó xưởng máy móc tuyển công nhân, gọi Trần Dương và Trần Lập đến nhà, con sẽ dạy cho bọn chúng một khoá.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trần Lệ Phương yên lòng.

Trần Giác và Hồ Tú ở lại hai ngày, mùng ba Tết ăn sáng xong liền lên đường trở về.

Hai anh em Trần Dương và Trần Lập không vội, Trần Lệ Phương giữ bọn họ ở lại mấy hôm.

“Trần Dương Trần Lập hai đứa đừng tưởng mẹ không ở đây là không ai quản các con, ở lại phải chăm chỉ học tập, đây là chuyện lớn liên quan đến tương lai của các con.”

“Mẹ đừng cằn nhằn nữa, chúng con biết rồi.”

Trần Lệ Phương cam đoan với Hồ Tú: “Em yên tâm, chị sẽ để mắt đến bọn chúng mỗi ngày.”

Loading...