Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 108

Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:29:16
Lượt xem: 340

Thời đại này có rất nhiều phụ nữ mang thai chỉ có mỡ bụng mà không có mỡ ở chỗ khác.

Không thiếu tiền? Hừ, chẳng lẽ cô thiếu tiền chắc?

Ừm, không thiếu tiền nhỏ, nhưng vẫn thiếu tiền lớn.

Từ khi mang thai, Trương Huệ không đến khu phế liệu nữa, hiện tại nhìn lại, Giang Minh Ngạn nói rất đúng, ở nơi nhỏ cũng không thiếu người thông minh, muốn nhặt nhạnh ra đồ tốt cũng không khác gì gặp may mắn.

Sau một thời gian dài như vậy, đồ cũ có giá trị nhất cô nhặt được chính là đồ gỗ đá và cuốn tranh Tứ hiền sơn thủy lúc đầu tình cờ mua được.

Trong hoàn cảnh bình thường, muốn đồ tốt thực sự có giá trị thì vẫn phải bỏ tiền ra mua.

Trương Huệ ung dung về nhà mẹ ruột ăn trưa, ăn xong mới về nhà đi ngủ.

Ngủ trưa dậy đi quanh sân hai vòng, sau đó vào phòng làm việc bắt đầu chép sách trà.

Bận rộn đến tối, Giang Minh Ngạn tan làm về nhà, đi ra giếng múc nước rửa tay, nhìn thoáng qua vạc nước: “Ăn hết cá rồi à?”

“Ừm, cũng chẳng có mấy con.”

Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Giang Minh Ngạn vừa rửa tay vừa nói: “Ngày mốt được nghỉ, anh đi câu cá với cha.”

“Anh biết câu không?”

Giang Minh Ngạn rửa tay xong, giật ​​khăn lau tay, cúi đầu hôn vợ một cái: “Câu được thì câu, không câu được thì mua, dù sao đều là cá tự nhiên dưới sông, đều là đồ tốt.”

“Ừm, nếu mua thì mua nhiều chút, tranh thủ ăn thêm mấy ngày.”

Mẹ cô nghe bác sĩ nói ăn nhiều cá sau này sinh con sẽ thông minh, ngày nào mẹ cô cũng làm cá, mua ít không đủ ăn.

“Giang Minh Ngạn có nhà không? Giang Minh Ngạn?”

“Ai gọi thế?”

“Để anh ra xem.”

Giang Minh Ngạn ném khăn tay lên bàn rồi đi mở cửa, là hai nhân viên bưu cục.

Giao mấy bao hàng lớn nhiều lần nên đã quen mặt.

“Đồ gửi đến từ thủ đô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-108.html.]

Hina

Anh trai bưu cục cười nói: “Xem ra cậu biết trước rồi, bao to thế này, gọi cậu đến lấy cũng không cầm được nên chúng tôi giao đến cho cậu luôn.”

“Cảm ơn.”

“Việc nên làm, không cần khách sáo.”

Giang Minh Ngạn phụ một tay giúp chuyển đồ vào nhà chính, theo quy định, Giang Minh Ngạn đưa cho bọn họ hai hào, mặt khác lại cho mỗi người ba miếng bánh ngọt: “Đồ nhà làm, đừng ghét bỏ.”

“Ha ha ha, có đồ ăn ngon như vậy ai dám nói không thích chứ.”

“Vậy chúng tôi xin phép nhận, hẹn gặp lại.”

“Được.”

Khi Giang Minh Ngạn tiễn người ra cổng trở vào nhà, Trương Huệ đã cầm kéo cắt sợi dây gai đóng kín trên bao.

Bên trên là quần áo, được bọc trong một mảnh vải lanh, sau khi mở ra, Trương Huệ rất kinh ngạc, áo khoác còn là áo lông, cô nhớ nhà máy sản xuất áo lông đầu tiên trong nước đến tận năm 75 mới được xây dựng.

“Đây cũng là cha mẹ nhờ người mua, em xem, nhãn hiệu phía trên là tiếng nước ngoài.”

Trương Huệ thấy rồi: “Cha mẹ rất quan tâm đến em.”

Trương Huệ có chút xấu hổ, nhận bao nhiêu gói lớn từ thủ đô rồi mà cô chỉ gửi lại một rương đồ ăn.

Giang Minh Ngạn cười nói: “Ngàn dặm đưa lông ngỗng, quà nhẹ nhưng tình nặng, thứ chúng ta gửi chỉ là một rương đồ ăn, không thể tốt hơn lông ngỗng.”

Trương Huệ cười đập cánh tay anh: “Gói bên dưới của anh.”

“Em cũng có.”

Áo khoác nhung dê màu đen, một lớn một nhỏ đều màu đen, còn chu đáo chuẩn bị áo nhung dê, áo nhung dê có thể mặc làm áo khoác ngoài vào mùa xuân thu.

“Áo khoác này chắc chắn là chị dâu nhờ người làm.”

“Anh biết sao.”

Giang Minh Ngạn hiểu rõ về phong cách ăn mặc của người nhà mình.

Trương Huệ thấy túi áo khoác phồng lên, lấy từ bên trong ra một túi giấy lớn, bên trong bọc một chồng phiếu thịt rất dày.

Giang Minh Ngạn móc túi áo mình, trong túi áo khoác của anh có một lá thư, đọc qua một lượt: “Mẹ nói, phiếu thịt là ông bà nội chuẩn bị, mẹ bảo em cứ ăn thoải mái, ăn nhiều đồ ngon một chút. Mẹ còn nói nghỉ hè sang năm lúc em sinh con, ông bà nội muốn đến ở hai tháng.”

 

Loading...