Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:17:02
Lượt xem: 19

“Bác sĩ nói, lần này doanh trưởng bị thương quá nặng, tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng thân thể sẽ trở nên suy yếu hơn so với trước kia rất nhiều, hơn nữa đùi phải của anh ấy…… Về sau khả năng sẽ bị tàn tật, còn có…… Nghiêm trọng nhất không phải thân thể bị thương, mà là tâm.”

“Tình huống về tinh thần của anh ấy thật không tốt.”

“ Chúng tôi có quy định bảo mật, cho nên em chỉ có thể nói cho chị dâu biết là, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, liên quan đến đến an nguy tương lai của quốc gia, doanh trưởng và những đồng đội khác liều c.h.ế.t hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cuối cùng…… Mọi người…… Chỉ còn lại có một mình anh ấy.”

“Chị dâu đã tới, phải an ủi anh ấy thật tốt, khuyên doanh trưởng một chút đi.”

……

Một giọt lệ đột nhiên dọc theo gương mặt chảy xuống.

Tô Hân Nghiên bị sự mát lạnh trên mặt làm cho sửng sốt, cô vô thức đưa tay lên lau, sau đó vỗ mạnh lên mặt cô, vỗ về khuôn mặt tái nhợt của cô hồng lên, sau đó cô gắng hết sức nhếch khóe miệng, vươn tay ra và từ từ đẩy nó ra và đóng chặt nó lại.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng đạp vào một màn trước mắt, lại vẫn suýt nữa làm cô suýt ngã gục tại chỗ.

Chỉ thấy người đàn ông trước đây cứng cáp và rắn rỏi, lúc này gầy gò, nằm yếu ớt trên giường bệnh, người quấn đầy băng, chân phải được treo một lớp thạch cao dày.

Ninh Viễn Hàng đang tỉnh.

Nhưng lúc này anh đang mở to hai mắt, nhìn thẳng ngơ ngác mà ngẩng đầu hướng lên đầu trần nhà, vẫn không nhúc nhích, liền nghe thấy thanh âm mở cửa cũng không phản ứng.

Thấy dáng vẻ của chồng này, Tô Hân Nghiên ngược lại dừng bước.

Cô ngồi xổm xuống, đôi tay nhẹ nhàng chộp lấy hai vai nhỏ của con gái, khiến bé đối diện với chính mặt mình.

【 Tại Tại đi ra đó chào hỏi ba ba được không? Làm nũng với ba ba, nói Tại Tại của chúng ta đang đói bụng, một ngày rồi chưa không ăn cơm, bảo ba ba cho con ăn cơm. 】

Tiểu Tại Tại đọc hiểu ý tứ của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Hân Nghiên buông tay ra, bé liền lộc cộc chạy chậm qua, lay thành giường bệnh của ba ba, tay nhỏ thử thăm dò nhẹ nhàng nắm lấy tay ba ba đang rũ ở mép giường, đang được truyền dịch.

Bàn tay ba ba to nhưng đã thu nhỏ đi rất nhiều.

Chỉ có điều cảm giác đầu tiên của Tiểu Tại Tại .

Bàn tay của ba ba giờ chỉ thấy lành lạnh, không thấy ấm áp như trước.

“Ba ba.” Thanh âm sữa của trẻ con vang lên: “Ba ba xoa , xoa xoa đầu Tại Tại.”

Một khắc kia khi tiến lại gần thành giường của ba ba, liền quên mất mẹ đã dặn dò như thế nào, chỉ theo bản năng đem đầu nhỏ để sát vào, tìm kiếm sự an ủi của ba ba.

Ninh Viễn Hàng vốn dĩ đang ngẩn người, không thể ức chế được mà mặc kệ chính mình sa vào những hồi ức tuyệt vọng trước đó.

Đột nhiên, anh bị một thanh âm sữa nho nhỏ kêu hoàn hồn, lại phát hiện trong tầm tay có một cái lông xù vật nhỏ, vẫn luôn ở cọ tới cọ lui.

Đầu ngón tay bị va vào có chút ngứa, theo bản năng hơi mở ra, đặt trên vật nhỏ kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-80.html.]

Được đáp lại, Tiểu Tại Tại cọ càng thêm hăng say, còn ở không ngừng nãi thanh nãi khí mà kêu: “Ba ba, ba ba……”

Bị từng tiếng của con gái kêu trở về, Ninh Viễn Hàng hơi hơi cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy một gương mặt nhỏ đáng yêu quen thuộc, còn đang cười xán lạn với bản thân mình.

“Tại Tại?” Trên mặt anh hiện ra một tia kinh ngạc: “Sao con lại ở đây?”

“Mẹ mang Tại Tại tới.” Tiểu Tại Tại chỉ về đằng sau.

Ninh Viễn Hàng theo phương hướng con gái chỉ liền hướng mắt theo, liền thấy hai mắt đỏ bừng của vợ đang đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn cô đau khổ.

Anh theo bản năng đem đáy lòng che giấu cảm xúc, giả bộ một vẻ không có việc gì xảy ra.

“Sao em lại tới đây?”

“Anh đã thành ra như vậy rồi, sao em lại không thể tới?” Tô Hân Nghiên phát hiện chính mình không thể mở miệng nói chuyện, lời vừa nói ra có chút nghẹn ngào, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi không ngừng.

Không muốn làm chồng lo lắng, cô chỉ đơn giản quay người đi, sau khi bình phục lại tâm tình mới đến nói chuyện.

“Tại Tại, lại xem mẹ con làm sao vậy.” Ninh Viễn Hàng xoa xoa đầu nhỏ con gái, dỗ bé qua đi xem mẹ.

Tiểu Tại Tại nghe lời đi qua, còn chưa kịp bước được vài bước, lại bị mẹ bé xua xua tay đuổi đi: “Xem ba ba con đi, đừng nhìn mẹ con.”

“Dạ.” Tiểu Tại Tại lại đi vòng trở về.

Bị bắt đi đi lại lại, bé không vui, ăn vạ bên người ba ba không chịu đứng lên.

“Ba ba đau không?” Nhìn trên người ba ba băng đày vải, Tiểu Tại Tại sợ hãi, muốn nhẹ nhàng chạm một chút, lại không dám.

“Không đau.” Ninh Viễn Hàng ôn nhu mà cười nói.

Trên thực tế là đau.

Thương thế của anh rất nặng, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, sợ các loại thuốc sẽ xung đột với nhau, bác sĩ không dám cho anh uống thuốc giảm đau, hiện tại các cơ xung quanh vết thương rất đau, các cơ xung quanh co hết lại, phải cố hết sức mới không kêu lên.

Ba ba gạt người.

Tiểu Tại Tại bũi môi.

“Ba ba đau.” Bé dò tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào n.g.ự.c ba ba: “Tại Tại đều nhìn thấy hết.”

Tiểu Tại Tại không thể đọc được tâm tư của ba ba, nhưng nếu cảm xúc của ba ba kích động, hoặc là một tình cảm trở nên tương đối mãnh liệt, bé vẫn có thể đơn giản đọc ra tâm tư của ba ba.

Lúc này, ở trong mắt Tiểu Tại Tại, trên người Ninh Viễn Hàng, đều bị một tầng màu xám đau thương bao phủ.

Cho nên bé mới nói ba ba đau.

—— đau lòng.

Loading...