Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:29:40
Lượt xem: 14

“Đừng làm ầm ĩ nữa, ăn cơm nào.” Tô Hân Nghiên giương mắt trừng, mấy anh em ồn ào trầm mặc một giây, mỗi người đều ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Túng đến rõ ràng.

Sau khi trấn áp được hai con quỷ nhỏ này, Tô Hân Nghiên quay đầu nói với hai đứa lớn: “Hôm nay ngày đầu tiên đi thi tuyển sinh, có muốn mẹ dẫn các con đi không?”

Hôm nay là kỳ thi tuyển sinh trung học toàn tỉnh, đạt được điểm giỏi hay không liên quan trực tiếp đến tương lai của con cái nên Tô Hân Nghiên rất coi trọng.

“Không cần đâu mẹ, mẹ còn nhiều việc phải làm nữa mà? Hiện tại trong ruộng cũng rất vội vàng, rất khó để xin nghỉ.” Ninh Hàn lắc đầu cự tuyệt.

Ninh Hàng phụ họa nói: “Chúng con cũng không phải là đứa bé nữa, có thể tự chăm sóc chính mình được.”

Nếu vào ngày mùa bận rộn mà nghỉ sẽ bị trừ mất hai ngày công điểm.

Năm trước Tô Hân Nghiên sở dĩ có thể nghỉ nhiều ngày như vậy vào ngày mùa, là bởi vì bà Ninh bị bệnh nặng, trong thôn thông cảm cho gia đình bọn họ, toàn là người già và trẻ con, cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng, lúc này mới đồng ý cho nghỉ, còn đặc biệt cho phép không cần trừ công điểm.

Năm nay bọn họ cũng chỉ tham gia một cái kì thi tuyển sinh mà thôi, người có đi cùng hay không ảnh hưởng không lớn, cũng không thể trở thành lý do xin nghỉ đặc thù.

Tô Hân Nghiên thấy hai con trai lớn cự tuyệt, liền không kiên trì thuyết phục nữa.

Người một nhà sau khi ăn cơm xong, Ninh Hàn và Ninh Hàng mang theo văn phòng phẩm và phiếu nhập học đã chuẩn bị trước đó, đạp xe lên đường đi thi vào trường cấp hai trong thị trấn.

Phòng thi của họ đã được chỉ định ở đó.

Mà Ninh Hiên đến trường tiểu học cùng các bạn trong làng.

Đợt đầu tiên của mùa làm nông bận rộn năm nay sắp kết thúc, kỳ nghỉ ngày mùa của lũ trẻ đã kết thúc từ lâu, tất nhiên bây giờ chúng đều phải quay trở lại trường học.

Sau khi tống cổ hết mấy đứa con trai ra khỏi nhà, Tô Hân Nghiên đội mũ rơm lên, đổ nước sôi và ấm và để nguội, sau đó cùng mẹ chồng đưa Tiểu Tại Tại ra cửa bắt đầu làm việc.

Bà Ninh ở nhà mãi không chịu được, hơn nữa thân thể bà đã hoàn toàn khôi phục, liền kiên trì muốn ra cửa làm việc.

Bà cũng đâu có già lắm, không cần thiết cứ ngốc ở trong nhà thành cái người ăn không ngồi rồi.

Tô Hân Nghiên vốn định khuyên bảo mẹ chồng, nhưng cuối cùng vẫn là không lay chuyển được bà, chỉ có thể đồng ý, bất quá cũng trước đó cũng có điều kiện, mẹ chồng cũng chỉ có thể làm một số việc nhẹ, trăm triệu không được làm những việc mệt nhọc.

Đừng vì cuối năm kiếm nhiều tiền ngược lại trộm gà không được lại mất nắm thóc, tốn chi phí tiền thuốc và viện phí.

Bà Ninh đơn giản cũng hiểu rõ cực hạn của cơ thể mình, cũng không dám thật sự làm việc quá sức.

Mặt trời chói chang, cái nắng hè nóng bức khó chịu, không khí bị nóng đến mức ngoằng nghèo.

Tô Hân Nghiên cong eo, cố gắng cắt những cây lúa vàng ươm nặng trĩu những hạt thóc trên ruộng , còn chưa kịp buông, liền thấy thư ký thôn vội vãng chạy tới chỗ cô, túm cánh tay của cô muốn lôi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-73.html.]

“Tiểu Tô, sao cháu còn ở chỗ này? Mau mau mau, bỏ lúa xuống, cùng ta đi bên văn phòng thôn ủy kia, có điện thoại gọi cho cháu!”

Sau khi bỏ nắm lúa xuống, Tô Hân Nghiên bản năng đi theo thư ký thôn chạy.

Cô vừa chạy vừa run âm thanh nhỏ hỏi: “Bác Thư ký, có phải hay không…… Có phải hay không bên quân đội của Viễn Hàng có điện thoại?”

“Nhưng có điều gì đó không đúng lắm!” Thôn thư ký thở hồng hộc mà lau đem mồ hôi trên trán nói: “Bác nghe thái độ đầu kia không thích hợp lắm, nghĩ có khả năng xảy ra đại sự gì, lúc này mới vội vàng chạy tới tìm cháu.”

Vừa nghe lời này, Tô Hân Nghiên trong lòng rơi lộp bộp.

Có một cảm giác bụi bặm cuối cùng cũng đã đến, nhưng nhiều hơn cả là sự lo lắng và nôn nóng.

Nhịn không được bỏ tay thư ký thôn ra, bản thân chạy nhanh hơn, lấy tốc độ trăm mét một phút chạy thẳng đến văn phòng thôn ủy.

“Ơ ơ ơ…… Tiểu Tô, đừng chạy nhanh như vậy, từ từ chờ bác!”

Đáng thương cho thư ký thôn đã một đống tuổi, chạy không đuổi kịp người trẻ tuổi, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo phía sau một bên vừa đuổi vừa nói.

Ông một lòng đuổi theo Tô Hân Nghiên, không có phát hiện, chính mình phía sau cũng theo một cái cái đuôi nhỏ.

—— là Tiểu Tại Tại.

Tiểu Tại Tại vẫn luôn ở bên cạnh mẹ bé cách đó không xa, nhìn mẹ làm việc, vì vậy bé có thể thấy rõ khi bí thư thôn đến gọi mẹ bé đi đâu đó.

Không chỉ như thế, bé còn từ trên mặt thư ký thôn nhìn ra được hình như bên ba ba đã xảy ra chuyện, liền vội vàng đứng dậy đuổi theo hai người này chạy.

“Tại Tại?”Tiểu Hoa đột nhiên bị va phải vẻ mặt có chút ngốc.

*

Văn phòng thôn ủy.

Bàn làm việc đặt một microphone còn khá mới ở một bên, cũng chưa kết thúc liên lạc.

Tô Hân Nghiên vọt vào cửa, liền đi thẳng đến bàn có microphone, đôi tay nhanh tiếp nhận, gắt gao mà nắm lấy microphone đặt ở bên tai, thở phì phò, run rẩy mà “Uy” một tiếng.

Đầu dây điện thoại bên kia nghe thấy ra tiếng chính là một cô gái trẻ tuổi, thử hỏi : “Xin hỏi đồng chí có phải là vợ của Ninh Viễn Hàng , đồng chí Tô Hân Nghiên sao?”

“Là, là tôi.” Tô Hân Nghiên hung hăng thở hổn hển mấy hơi, thật vất vả mới bình ổn được hơi thở, lúc này mới vội vàng hỏi: “Viễn Hàng có phải ra chuyện gì hay không? Tình huống hiện tại của anh ấy thế nào rồi? Hơn nửa năm rồi tôi vẫn chưa liên lạc được với anh ấy nên tôi thực sự rất lo lắng……”

“Đồng chí Tô , đầu tiên mời đồng chí bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói.”

Thanh âm đầu điện thoại bên kia nghiêm túc nói: “Nếu cảm xúc của đồng chí vẫn luôn kích động quá mức, tôi nghĩ đồng chí nên đổi điện thoại với người khác nói chuyện thay.”

Tô Hân Nghiên nhắm mắt, thanh âm lẫn tốc độ cực nhanh bình tĩnh lại: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút kích động, có nói cái gì, thỉnh đồng chí nói thẳng đi.”

Loading...