Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-09-05 14:12:24
Lượt xem: 21

Tiểu Tại Tại một tay nắm tay bà nội, một tay vẫy, ngoan ngoãn mà cùng hai ông cháu Cố gia chào.

Nhìn theo bóng dáng hai bà cháu Ninh gia biến mất ngoài cửa phòng bệnh, ông Cố cười nói: “Là một gia đình tốt, đứa bé cũng được giáo dục thật ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

“Dạ.” Cố Diệp Chu nhàn nhạt đáp lại, lại cảnh giác nói: “Ông nội đừng nghĩ đem đuổi cháu đi.”

Cha mẹ không cần cậu, cậu cũng chỉ còn lại mỗi ông nội.

Nếu ông nội cũng không cần cậu, cậu liền trở thành cô nhi không ai cần.

Ông Cố nghe vậy, thở dài một tiếng, lại áy náy đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cháu trai: “Yên tâm, không đưa đi, không đưa đi, về sau chỉ có hai ông cháu chúng ta lưu tại trong thôn sống nương tựa lẫn nhau.”

Trước kia lo lắng cháu trai đi theo ông sống gian khổ qua ngày, còn phải chịu đựng nhiều người khác chỉ chỉ trỏ trỏ xem thường , sợ đối với sự trưởng thành của cậu bất lợi, lúc này mới định mang cậu đi.

Nhưng ra sau việc này, ông Cố lại sợ hãi.

Ông không thể bảo đảm dưới tình huống ông không nhìn thấy, cháu trai bị như thế nào, có thể hay không bị người ta ngược đãi? Có thể hay không bị vứt bỏ? Hoặc là còn tuổi nhỏ liền bị c.h.ế.t non?

Cùng với suy nghĩ như vậy, còn không bằng lưu tại bên người, tuy cuộc sống khó khăn nhưng có thể đảm bảo cuộc sống của cậu.

*

Ngày xuất viện, Tiểu Tại Tại vui vẻ ở trong lòng mẹ, trong miệng còn ngân nga giai điệu vui vẻ.

Tô Hân Nghiên cẩn thận lắng nghe, nghe xong hồi lâu cũng không biết bé con đang hát cái gì, thôi cứ như vậy thả bé đi, đứa nhỏ sẽ rất vui vẻ.

Đón bé con cũng không có nhiều người, cho nên hôm nay tới đón Tại Tại xuất viện chỉ có mẹ và bà nội, các anh trai còn phải đi học.

Mấy ngày trước vì chuyện của bé, các anh trai phải xin phép thầy cô cho nghỉ hai ngày, hiện tại phải nhanh chóng trở lại để học bù lại lượng kiến thức đã mất.

Đặc biệt là Ninh Hàn cùng Ninh Hàng.

Họ sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông trong học kỳ này, quyết định cả hai có thể vào cấp ba thành công hay không, nên họ không được phút lơi là nào.

Lần trước bà Ninh xuất viện, Tô Hân Nghiên hầm chân heo cùng miến để đuổi đen đủi đi.

Lần này Tiểu Tại Tại xuất viện, trong nhà cũng làm tương tự.

Hơn nữa không chỉ chân heo , vì chúc mừng bé bình an về nhà, Tô Hân Nghiên còn cố ý g.i.ế.c một con gà, một nửa làm thành gà luộc, một nửa làm thành gà hầm nấm.

Tất cả đều là vì cấp cho bé bồi bổ thân thể.

Đang nhìn chằm chằm hai bàn thịt gà này, Tiểu Tại Tại lại không vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-62.html.]

Bé còn giả bộ một bộ dáng của người lớn, thực ưu sầu mà thở dài, dùng một loại ánh mắt xem bại gia tử nhìn mẹ nhà mình: “Không còn gà mái, liền không còn trứng.”

Nhà bọn họ nuôi tất cả đều là gà mái, g.i.ế.c một con, liền thiếu đi trứng gà, thiếu đi khẩu phần ăn?

“……”

Tô Hân Nghiên trừu trừu khóe miệng, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này tuy người nho nhỏ, suy xét lại rất nhiều.

Cô gắp cho con gái một cái cánh con gà, dỗ bé nói: “An tâm ăn đi, tuần sau đi chợ, chọn thời điểm mẹ mua hai con gà con về nuôi.”

Kỳ thật số gà cô g.i.ế.c đều là những con gà già trong nhà, dù hiện tại không giết, chúng nó cũng không sống lâu nữa, một khi đã như vậy, kia còn không bằng thừa dịp này g.i.ế.c ăn luôn cho ngon, sau đó mua hai con gà con về nuôi bù.

“Gà con!” Tiểu Tại Tại hai mắt sáng ngời.

Trong đầu trước hết hiện ra chính là một đoàn gà con sắc lông vàng nhạt xù xù, một con nho nhỏ, khả ái, có thể được bé phủng trong lòng bàn tay tùy ý chơi đùa.

Vừa thấy con gái như vậy, Tô Hân Nghiên lập tức cảnh giác.

“Gà con là mua về để nuôi lớn đẻ trứng, con không được cầm đi chơi, cũng không được khi dễ chúng nó.”

Đừng nói gà con mà ngay cả gà mái lớn hơn, cũng bị bé đùa rụng hết lông.

Đừng nói không có khả năng, trẻ con không hiểu chuyện, chơi lên không nhẹ không nặng, mỗi năm trong thôn đều phát sinh một hai chuyện hùng hài tử đùa c.h.ế.t một hai con gà.

Nhưng người lớn bị thiệt hại về tài sản cũng không giải quyết, cuối cùng chỉ còn cách đánh cho mấy hùng hài tử một trận, đành cam chịu đi kiếm con khác bù laị.

“Không chơi liền không chơi .” Tiểu Tại Tại bũi môi, bé không cao hứng, nhưng cũng không dám không nghe mẹ nói.

Người một nhà đang ăn cơm, mẹ Tiểu Hoa liền mang theo một rổ trứng gà tới cửa.

“Em Tô có ở nhà không?” Trương Hổ Nữu đứng ở cửa Ninh gia, giương giọng kêu.

“Có ở nhà.” Tô Hân Nghiên nghe thấy, vội cao giọng đáp lại: “Chị dâu Trương, chị cứ việc vào sân đi, cửa sân không khóa.”

Nghe vậy, Trương Hổ Nữu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy gia đình bọn họ đang ở ăn cơm, cười , vui đùa nói: “Nha, đang ăn cơm, xem ra chị tới không đúng thời điểm.”

“Chị Trương nói gì vậy? Chị có muốn cùng ngồi xuống ăn cơm với tụi em không?” Tô Hân Nghiên khách sáo nói.

“Không được không được.” Trương Hổ Nữu vội vàng xua tay cự tuyệt.

Thời buổi này không thân cận, thì không nên đến nhà người ta ăn trực.

Cô mang theo rổ, ý bảo người Ninh gia xem: “Hôm nay chị tới là đặc biệt tới cảm tạ Tại Tại đã cứu Tiểu Hoa nhà chị, đây là một chút tâm ý nho nhỏ nhà của chúng ta, mấy người nhất định phải nhận lấy đấy.”

Loading...