Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:42:02
Lượt xem: 31

Sắc trời tối dần, dần dần tới mức năm ngón tay cũng không rõ thấy.

Bữa tiệc cũng sắp kết thúc, tốp năm tốp ba người kết bạn nhóm rồi về nhà.

“Tại Tại, đi thôi, về nhà.”

Tô Hân Nghiên hô to một tiếng, Tiểu Tại Tại còn đang cùng các bạn nhỏ nghe thấy tiếng quay đầu lại, ngoan ngoãn đứng dậy, lập tức vứt bỏ đồng bọn, chạy lại ôm chân mẹ.

“Nữu Nhi!”

“Tiểu Hoa.”

……

Những bé con khác cũng có người tới tìm, thực mau, vòng trong nhỏ cứ thế mà tan ra chẳng còn bóng người nào cả.

“Sao cả người lại đổ mồ hôi rồi.” Tô Hân Nghiên ngồi xổm xuống, ôm thân hình nhỏ bé của con gái, duỗi tay lau mồ hôi trên trán cho bé.

“Hi hi……” Tiểu Tại Tại manh đát mà cười ngây ngô.

“Con ấy.” Nhìn con gái như vậy, Tô Hân Nghiên chỗ nào còn nhẫn tâm mắng bé, cô đứng dậy, nắm tay nhỏ của con gái: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Tay kia dắt đứa con trai nhỏ bên cạnh.

“Mẹ, con có thể tự đi.” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hiên ửng đỏ, cảm thấy mình đã lớn như vậy rồi, nếu để mẹ dắt có chút xấu hổ.

“Trời tối như vậy, nếu con tự đi không cẩn thận mà ngã xuống mương thì làm sao bây giờ?” Tô Hân Nghiên không cho con trai nhỏ có cơ hội phản bác, một tay dắt một đứa trẻ, lại gọi hai đứa lớn về nhà.

Bà Ninh già rồi nên rất dễ mệt, trước khi trời tối, đã một mình về nhà nghỉ ngơi.

“Bế bế, Tại Tại muốn anh cả bế cơ.”

Tiểu Tại Tại chơi quăng khăn tay chạy tới chạy lui thì không cảm thấy mệt, nhưng khi không chơi nữa thì kì lạ thay bé lại cảm thấy mệt mỏi toàn thân, chân nhỏ không bước nổi, làm nũng muốn anh cả bế bé.

Ninh Hàn vừa chơi đào đất xong cũng có khá nhiều mồ hôi, liền vươn tay vuốt tóc, cố gắng lau bớt mồ hôi, liền ngồi xổm người xuống, để cho em gái trèo lên.

Tiểu Tại Tại vui vẻ mà nhào lên, tay nhỏ gắt gao ôm cổ anh cả.

Ninh Hàn một tay ôm eo em gái lên, một tay còn lại rảnh rỗi nên quay ra nới với Ninh Hiên: "Lên không?"

Ninh Hiên hiển nhiên cũng mệt mỏi, chỉ là sợ mất mặt, nên cũng không dám nói ra.

Nhưng khi anh cả hỏi như vậy, anh vẫn mím môi, không nói tiếng nào lại gần, giang hai tay cho anh cả ôm.

Cứ như vậy, Ninh Hàn một người sau lưng, một người đi phía trước, một mình cõng hai đứa em nhỏ trên vai kiên trì.

“Lợi hại nha Tiểu Hàn.” Bên cạnh có người qua đường nhìn thấy một màn này, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với anh.

Tô Hân Nghiên lặng lẽ nhìn Ninh Hàng đang đi bên cạnh cô.

Ninh Hàng gấp sách lại cất vào trong túi, ly xa chút, cảnh giác nói: “Qua ngày mai, con sẽ mười một tuổi.”

Ở nông thôn, bé trai mười một tuổi đã có thể trở thành nửa người trưởng thành.

Cho nên ngụ ý này của anh là mình sắp trưởng thành, không phải quan tâm như một em bé, nên mẹ đừng mưu toan nghĩ nhúng chàm một đời thanh danh của anh.

Tô Hân Nghiên cũng hiểu ý kiến của Ninh Hàng: “……”

Cô cũng còn chưa kịp nói gì nhỉ.

Không hổ là thiên tài nghiên cứu khoa học trong tương lai, chỉ số thông minh này là thứ mà người thường không thể với tới được.

Nghĩ đêm nay trong bữa tiệc, đứa con vẫn luôn ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh mình, không phải ăn cơm thì là đọc sách, cũng không giống mấy đứa trẻ bướng bỉnh kia, chơi đến mức một thân toàn mồ hôi, nghĩ thằng bé chắc cũng không mệt, Tô Hân Nghiên cũng từ bỏ kế hoạch dắt tay anh ta về nhà.

Người một nhà chậm rãi đi bộ về nhà và thấy bà Ninh đã đun nước trong bếp, đợi họ về để tắm.

“Chúng ta đi nhà vệ sinh tắm, còn mẹ bế em gái vào phòng tắm.” Ninh Hàn nói.

Lúc đầu Ninh gia cùng các nhà khác trong thôn giống nhau, nhà vệ sinh cùng phòng tắm cùng là một phòng.

Sau đó Tô Hân Nghiên không thích mùi nên đã xây một phòng tắm khác để người một nhà tắm rửa.

Nguyên nhân chính là sau này không có công trình cống rãnh, tất cả những hạt thóc, quả tái sinh ấy phải dồn lại, chờ ủ thành phân bón ruộng, mùi hôi càng khó tả.

Không thể nói.

“Không cần, các con cứ từ từ tắm đi, mẹ và em gái tắm cũng nhanh thôi.” Tô Hân Nghiên không lớn muốn mấy đứa con trai đi nhà vệ sinh tắm rửa.

Cô vội vã đổ đầy một chậu nước nóng, đổ vào một chiếc xô gỗ tương đối lớn, đổ thêm nước lạnh vào để đảm bảo nhiệt độ nước không quá nóng, sau đó dẫn nước rồi bế cô con gái có mùi hôi vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ cho bé con.

“Hì hì hì…… Mẹ, ngứa……”

Tiểu Tại Tại bị mẹ cù, không nhịn được cười, vừa vừa trốn tránh.

Chờ bé tắm xong, được mẹ cho mặc quần áo mới và sạch sẽ, bé liền vui vẻ đi thẳng sang phòng bà nội, nhờ bà lau tóc cho.

Bà Ninh cầm khăn lông, kiên nhẫn giúp cháu gái lau khô tóc.

Dùng lực vừa phải ấn lên da đầu, giống như được ai đó xoa bóp, thoải mái đến mức Tại Tại hơi nheo mắt lại, miệng nhỏ phát ra những âm thanh nhỏ như mèo con.

“Tóc của cháu hơi dài rồi nhỉ.” Bà Ninh một bên lau, một bên xem xét tóc của Tại tại.

Phần tóc ban đầu chỉ dài đến vai đã dài đến xương bướm sau lưng, có thể tết thành hai b.í.m tóc.

“Cắt đi!” Tiểu Tại Tại có chút dứt khoát khi nói câu này.

Bà Ninh: “…… Không cắt, bé gái phải để tóc dài mới đẹp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-53.html.]

“Dạ.” Tiểu Tại Tại không quan tâm đến độ dài của tóc, bé cũng chưa đến tuổi quan tâm lắm về vấn đề này.

Trước khi khi tóc dài mẹ sẽ thường cắt ngắn tóc đi cho bé, nói như thế sẽ dễ chăm sóc, cho nên vừa nghe đến tóc dài , theo bản năng bé nói cắt đi.

“Nhưng đã đến lúc phải cắt tóc cho các anh của cháu rồi.” Bà Ninh nhớ tới tóc của mấy người cháu trai đã dài qua mắt: “Chốc nữa bảo mẹ cháu dẫn anh trai đi đến cho Trần Sư Phó cắt tóc, cho năm mới có không khí.” Tân niên tân khí tượng.

Phong tục địa phương là cắt tóc trước năm mới, nghĩa là rũ bỏ cái cũ và chào đón cái mới.

Tô Hân Nghiên quả nhiên sau khi nghe xong bà Ninh nói, sáng sớm hôm sau liền dẫn mấy người con trai, tất cả đều đi đến cửa thôn nơi Trần Sư Phó cắt tóc.

Tay nghề của Trần Sư Phó là gia truyền.

Công cụ của ông là một cái liềm(*), ông yêu cầu đứa trẻ ngồi trên một cái ghế dài bằng gỗ, cúi xuống đầu xuống. đưa vài nhát liền được một quả đầu đẹp.

(Nguyên bản của nó là vậy ấy mình cũng chả hiểu cắt tóc bằng liềm????)

Muốn vừa đẹp vừa có thẩm mĩ, thì điều đó là không có nhưng cũng khá gọn gàng vuông vắn.

Không cạo thành cái đầu trọc đã là không tồi rồi.

“Mỗi người hai mao tiền, ba người sáu mao.”

“Cháu trả.” Tô Hân Nghiên lấy ra sáu mao tiền đưa cho Trần Sư Phó.

Nhận tiền, ánh mắt Trần Sư Phó dừng ở lại nhìn Tiểu Tại Tại , có điểm ngo ngoe rục rịch: “Bé con này có muốn cạo đầu không?”

Tô Hân Nghiên liên tục cự tuyệt: “Không được không được, con bé thực sự không cần.”

Chỉ cần lấy kéo và cắt tỉa đơn giản phần tóc mái cho con bé là được.

Nếu thực sự mà cạo đầu con gái trọc lóc như vậy, cô sợ Tiểu Tại Tại khóc lên khó mà dỗ nổi.

“Thôi được, đi thong thả a.” Trần Sư Phó có điểm tiếc nuối thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đi tiếp đón khách nhân khác .

Hôm nay tuy là giao thừa, nhưng người tới cắt tóc lại rất nhiều, Trần Sư Phó cũng rất bận.

“Anh trai không có tóc kìa.” Trên đường trở về, Tiểu Tại Tại vẻ mặt tò mò nhìn kiểu tóc mới của anh trai, tựa hồ cảm thấy chơi vui, vẫn luôn cười khanh khách không ngừng.

“Đừng cười, nếu con mà cạo thành như vậy, tuyệt đối không đẹp bằng anh trai đâu.” Tô Hân Nghiên gõ cho con gái một câu.

Đứa nhỏ này, cũng quá không cho anh trai bé mặt mũi.

Nhưng mà nói thật, mấy đứa con trai này của cô lớn lên xinh đẹp, quả nhiên để kiểu tóc gì cũng đều đẹp

Ninh Hàn liền không nói, diện mạo bản thân chính là con người rắn rỏi, tóc như vậy rất thích hợp với anh, càng thêm cái khí chất kiên quyết và lạnh lùng thì quả thực là rất đẹp.

Nếu thay một thân quân trang, thì đốn tim biết bao cô gái.

Ninh Hàng cùng Ninh Hiên đều được nâng đỡ bởi một khuôn mặt, chỉ là khí chất và phong cách bất đồng, một người thanh lãnh tuấn tú, một người tinh xảo mỹ lệ.

Cắt xong tóc về nhà, Tô Hân Nghiên tranh thủ lấy bộ quần áo mới mà mẹ chồng chuẩn bị cho mấy đứa mấy ngày nay rồi bảo các con vào phòng thay .

Có quần áo mới mặc, mọi người ai cũng vui mừng.

Tất cả đều lộ ra tử bộ dáng hoạt bát vốn có của trẻ em, vui vẻ mà ôm quần áo thuộc về mình về phòng xuyên.

“Nhìn bọn nó kìa thật đáng yêu.” Bà Ninh vui tươi hớn hở, lại quay đầu thúc giục Tô Hân Nghiên: “Con cũng về phòng, thay quần áo mới đi”

“Dạ.” Tô Hân Nghiên gật đầu, về phòng thay quần áo.

Quần áo mới của cô có cả bộ gồm, quần dài, sơ mi trắng, áo khoác.

Phong cách tổng thể thiên về công cụ kiểu cũ, với kiểu dáng bảo thủ và nhiều túi hơn, tiện lợi và bền.

Vào mùa đông mà mặc bộ này khẳng định sẽ lạnh, cho nên Tô Hân Nghiên mặc thêm một chiếc quần dài và áo len dày, áo khoác đệm thì không cần thiết. Trong nhà luôn có một chậu than cháy đảm bảo nhiệt đọ trong nhà ấm áp.

Tô Hân Nghiên sau khi thay xong quần áo, liền nghe thấy con gái kêu cứu.

Cô tình cờ đi ngang qua , nhìn thấy bé con đang bị mắc kẹt trong đống quần áo và không thể di chuyển.

“Tiểu đầu đất, sao lại cho đầu vào tay áo.” Dở khóc dở cười, bế con gái từ chỗ quần áo giải cứu ra.

“Ha, được cứu rồi.” Tiểu Tại Tại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tóc rối hết lên, ngồi ở một bên đống quần áo há mồm thở dốc.

“Đứng lên, mẹ mặc cho nào.” Tô Hân Nghiên cầm một cái váy nhỏ nói.

Cô đã mua nhiều vải hơn năm trước, vì vậy bà Ninh may thêm một chiếc váy cho cháu gái để bé chưng diện.

Váy màu đen, tương đối bảo thủ, dài tới chân, bên trong Tô Hân Nghiên mặc cho con gái một cái quần bông dài, phía trên mặc một cái áo bông màu đỏ, quả thực giống một bao lì xì.

Có điểm hài, nhưng cũng là tâm ý của bà nội con bé.

“Mẹ buộc tóc cho Tại Tại đi.” Tiểu Tại Tại quay đầu lại và đưa lược cho mẹ.

Tô Hân Nghiên nhanh chóng buộc hai búi tóc Na Tra cho con gái, tổng thể trông cũng rất đáng yêu.

Búi tóc xong, trong nhà không sai biệt lắm cũng bắt đầu có khách tới cửa tới chúc tết.

Cô bế con gái ra ngoài, tươi cười tiếp đón khách.

Tiểu Tại Tại ở trong nhà không bao lâu, đã bị muốn cùng các anh trai ra ngoài khoe quần áo mới.

Thời điểm trước khi ra ngoài ai cũng phải dọn sạch túi áo và túi quần, chuẩn bị trong chốc lát đựng kẹo đậu phộng hạt dưa để ăn vặt.

Thời buổi này, mọi người đều nghèo ăn không đủ no, cho nên không tồn tại cái được gọi là mừng tuổi.

Có lẽ có một số người lớn sẽ cho con cháu mình một phong bào lì xì nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không cho đứa trẻ nhà khác, trừ khi phải có quan hệ thực sự thân thiết.

Ninh gia ở Trần gia thôn không gì thân thích, cho nên không có lì xì.

Nhưng bọn họ có thể đi từng nhà chúc tết, một số người hiền lạnh có thể sẽ cho chút kẹo hoặc hạt, hoa qủa linh tinh gì đấy.

Loading...