Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:00:10
Lượt xem: 34

“Xanh! Xanh! Xèo!"

Hỗn hợp hành cũng mỡ ở trên chảo nóng được đảo qua đảo lại, phát ra mùi thơm khó cưỡng.

Ninh Hiên đang ở trong phòng làm bài tập ngửi thấy, nhịn không được phân tâm, cây bút trong tay bất tri bất giác mà ngừng lại.

“Này này!” Ninh Hàng gõ tay nhẹ mặt bàn lên mặt bàn em trai: “Chuyên tâm học.”

“A.” Bị anh hai nhìn với ánh mắt lạnh, Ninh Hiên không dám phân tâm tiếp, thành thật mà làm bài.

Nhưng mùi hương lưu lại nơi chóp mũi luôn khiến anh khó chịu, miệng không ngừng tiết ra nước bọt, suýt chút nữa chảy xuống miệng, anh không kìm được nuốt nước bọt, ngẩng đầu ngập ngừng hỏi: " Mẹ đang làm gì vậy? Mùi thơm quá. "

“Mẹ làm cái gì em không cần phải quan tâm, làm bài tập xong rồi nói.”

Ninh Hàng không hợp tác với hành vi lười biếng của em trai, triệt để thể hiện gương mặt lãnh khốc với em trai.

“Em.. Em đói bụng mà.” Ninh Hiên vẻ mặt như đưa đám, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm bài tập.

Bài tập đông của anh cả và anh đều đã làm xong, chỉ còn mỗi anh là chưa làm xong, cho nên anh cả cố ý nhờ anh hai tới nhìn giám sát anh, muốn anh trước Tết phải hoàn bài tập đông.

Nếu không khi ăn tết sẽ không mang theo anh cùng chơi.

Đối với Ninh Hiên mà nói, thật ra để anh hai giám sát mình học còn đáng sợ hơn việc Tế không dẫn mình đi chơi cùng, cho nên toàn bộ quá trình đều bị anh hai ác ma áp chế, giận mà không dám nói gì.

Trong nhà cách âm không tốt lắm.

Bên ngoài truyền đến tiếng của Tiểu Tại Tại hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm món gì thế?”

Đây cũng vấn đề anh muốn biết.

Ninh Hiên lặng lẽ dựng lỗ tai.

“Dưa chua xào đại tràng, thịt xào rao, canh củ cải trắng xương sườn, tóp mỡ xào cải trắng, khoai tây chua cay, cơm trộn.” Tô Hân Nghiên nhanh nhen thông báo thực đơn, phi thường phong phú.

Hôm nay không chỉ có Ninh gia tỏa ra hương vị của thịt, các nhà khác trong thôn cũng tương tự.

Khác nhau chỉ ở chỗ sắc thái bất đồng, hương vị được tạo nên cũng khác.

Mỗi khi đến lúc phân thịt heo, nhà nào cũng ít nhiều lấy thịt ra ăn, đây có thể coi là phần thưởng cho những thành viên trong gia đình bận rộn quanh năm.

“Oa! Thật nhiều thịt!” Tiểu Tại Tại ngây người.

Ninh Hiên trong phòng làm bài tập nghe cũng thèm.

Đáng tiếc, bài tập đông chưa xong, anh hai chắc chắn sẽ không cho ra ngoài.

Cho nên phải ngoan, tăng tốc độ làm bài, cố gắng hoàn thành bài tập sớm hơn và đi ăn tối sớm hơn.

Bên ngoài Tiểu Tại Tại cũng bị mỹ thực dụ hoặc chỉ quan tâm đi quanh chân mẹ, bà Ninh nhìn bé cứ vòng quanh vậy có chút hoa mắt, dứt khoát cầm kim chỉ, về phòng làm quần áo cho bọn nhỏ.

Quần áo mới của thành viên trong gia đình đã lần lượt được hoàn thành và cũng sắp hết.

Bà Ninh muốn vội vàng trước khi ăn tết làm xong hết quần áo cho bọn nhỏ, cho nên gần đây bà khá bận bịu với công việc may vá.

Tô Hân Nghiên cũng cố gắng đẩy nhanh tiến độ đan khăn quàng cổ.

Sau khi không phải làm công việc đồng áng, cô có nhiều thời gian rảnh hàng ngày, ngoài việc viết lách hàng ngày, cô dành thời gian khác để đan khăn quàng cổ, chỗ len còn dư, cô làm hai mũ tuyết dễ thương một màu xám một màu vàng.

Đỉnh mũ có một quả cầu tròn tròn nhỏ, trông rất đáng yêu.

Bởi vì không có nhiều len, cũng khó có thể làm nhiều cái, hơn nữa kích cỡ mũ cũng chỉ có thể cho mấy đứa nhỏ mang, cho nên bồi thường lại, bù lại Tô Hân Nghiên mua cho mấy cái bình giữ nhiệt.

Vừa lúc trong nhà còn có dư phiếu công nghiệp, cũng đủ mua hai cái cái bình.

Hai đứa lớn thì cần thêm cái cốc giữ nhiệt, để mùa đông đi học vẫn có một ngụm nước nóng, hoặc lấy cốc nấu cháo nóng để ăn, không phải lúc nào cũng ăn đồ lạnh, sẽ có hại cho sức khỏe của bọn nhỏ.

Trước kia Tô Hân Nghiên sẽ cho tiền cùng phiếu gạo, cho bọn họ đi nhà ăn trong trường học ăn cơm.

Nhưng sau đó trong lúc vô tình cô phát hiện nhà ăn trường học của bọn họ cung cấp cho học sinh ăn chỉ toàn đồ ăn không mới mẻ lắm, hơn nữa thời điểm trời lạnh, nếu ăn đồ lạnh sẽ không tốt, liền dứt khoát trước khi đi học cho bọn nhỏ ăn cơm từ nhà mang đi.

Ít nhất đồ ăn trong nhà có thể bảo đảm dinh dưỡng cùng sạch sẽ.

Trong nhà cũng có một cái bình cũ giữ ấm, hồi trước cho Ninh Hàn cùng Ninh Hàng đựng cơm nóng, nhưng sau đó bà Ninh nằm viện, cái ly kia dùng đựng đồ ăn cho bà nội, bọn nhỏ liền không dùng nữa.

Cho nên Tô Hân Nghiên dứt khoát liền cho bọn hắn lại một lần nữa mua hai cái tân cái ly, người một cái.

Ninh Hiên thật ra tạm thời không cần, thức ăn của trường tiểu học thôn có thôn trưởng bọn họ nhìn chằm chằm, không ai dám cắt xén đồ ăn của bọn nhỏ.

“Rửa tay đi rồi lại đây ăn cơm.” Tô Hân Nghiên gọi, mọi người trong gia đình vốn đã thèm ăn từ lâu, chạy ra tụ tập ở bàn ăn, chờ bữa ăn bắt đầu.

Mắt thấy con gái giơ hai móng vuốt nhỏ còn dính nước, Tô Hân Nghiên nhíu mày: “Tại Tại, tay lau khô chưa.”

“Con không tìm thấy khăn lông.” Tiểu Tại Tại vô tội mà nhìn về phía mẹ.

“Khăn lông của con đâu?” Tô Hân Nghiên nghe vậy, buông trong đồ ăn trong tay , ra ngoài tìm khăn lông cho con gái.

Người trong nhà một cái khăn lông, tất cả đều đặt ở cố định vị trí, không có khả năng không thấy.

Cô đi ra ngoài tìm vòng, lúc này mới phát hiện khăn lông của bé con bị gió thổi bay đi, rơi ở trong góc bị bẩn

Tô Hân Nghiên nhặt khăn lông lên, cầm đi giặt sạch, sau đó treo một lần nữa lên phơi khô, quay đầu cầm khăn lông của mình vào nhà, lau tay cho con gái.

"Mẹ sẽ không gắp thức ăn cho con, Tại Tại dùng đũa tự gắp cho chính mình được không?” Tô Hân Nghiên cố ý huấn luyện con gái tự ăn cơm.

Trước đây, cô thường để bé con gắp thức ăn trong bát bằng đũa hoặc thìa, bé muốn ăn món nào thì cô giúp, bây giờ cô muốn thử để Tại Tại tự gắp.

“Dạ.” Tiểu Tại Tại dứt khoát gật đầu đáp ứng.

Bé giơ đôi đũa nhỏ đặc biệt của mình lên, mục tiêu đầu tiên của bé là món ruột già xào dưa cải thơm phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-51.html.]

Vì dạ dày của bọn nhỏ trong nhà không được tốt lắm, Tô Hân Nghiên chỉ cho nửa quả ớt vào, không cay chút nào nên trẻ nhỏ trong gia đình đều có thể ăn được món này.

Chiếc đũa nhỏ run rẩy cố gắng gắp một khúc ruột heo cùng một ít lá dưa .

Run rẩy , chậm rãi cho về bát.

Cả nhà bất tri bất giác đều dừng ăn cơm, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tại Tại lần đầu gắp đồ ăn, nhìn biểu tình nghiêm túc của từng người trong nhà, Tiểu Tại Tại càng khẩn trương hơn.

Không tốt, góc độ gắp đồ ăn không đúng, ruột heo hơi trơn, nó…… nó sắp rơi xuống!

Lạch cạch thanh âm vang nhỏ vang lên.

Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức nín thở.

Đơn giản, vì ruột heo trong lúc đó vô tình rơi vào trong bát của Tiểu Tại Tại, đây cũng coi như bé gắp đồ ăn thành công ngay từ lần đầu tiên.

mọi người đều nhẹ nhàng thở ra cũng nhịn không được có điểm cảm động, không hẹn mà cùng nhau vỗ tay cổ vũ Tiểu Tại Tại, bà Ninh thậm chí còn rơi nước mắt.

Tô Hân Nghiên: “……” Quá khoa trương.

Cô cũng quên mất vừa rồi ai là người đầu tiên vỗ tay.

Đôi má của Tiểu Tại Tại hơi đỏ lên vì được khích lệ, bé cũng cảm thấy ý thức về thành quả của bữa ăn của mình. Sau đó, bé đã trở nên tích cực hơn rất nhiều trong bữa ăn.

*

"Dịch sang trái một chút , cao quá rồi lùi về bên phải một chút, xuống một chút, cao quá phải không, đúng là vị trí này, dán ở đây luôn ! ”

Ninh Hiên đứng ở trước cửa, chỉ huy anh cả dán câu đối xuân.

Tiểu Tại Tại cũng nhận chức tiểu chỉ huy, nhưng bé là cộng sự của anh hai, ở trong phòng dán song cửa sổ.

Thời điểm ăn Tết, từng nhà không chỉ dán trước cửa câu đối xuân, cũng dán chút giấy cắt lên của sổ/

Giấu cắt của Ninh gia được bà Ninh khéo léo cắt ra, trên đó có nhiều hoa văn khác nhau, trông rất đẹp mắt.

“Em gái.” Ninh Hàng dán xong giấy cắt ở cửa sổ, nghiêng người, ý bảo em gái xem thành quả của mình: “Nhìn này, đây là cái gì?”

“Cái gì nha?” Tiểu Tại Tại nghiêng xem.

Họa tiết trên tờ giấy cắt là một cô bé mặc váy nhỏ, thắt hai b.í.m tóc nhỏ, trên tay cầm một xiên kẹo hồ lô và tay kia cầm một cái kẹo đường khác, tròn xoe như cái bánh bao gạo nếp.

Càng xem càng quen mắt.

Tiểu Tại Tại hai mắt sáng ngời, tiểu nãi âm nhanh nhảu: “Là Tại Tại!”

“Đúng rồi!” Ninh Hàng cười, cầm lên một tờ giấy khác , mở ra rồi dán lên cửa sổ : “Cái này thì sao?”

Với ý kiến trước đã dẫn đường, Tiểu Tại Tại lập tức nhận ra: “Là anh ba!”

Hiện tại bé đã bắt đầu học phân chia gọi từng người anh một, không giống Tiểu Tại Tại hồi trước chỉ biết gọi "anh" , không biết bé đang gọi ai.

“Lại đúng rồi.” Ninh Hàng cùng em gái bắt đầu trò chơi nhỏ.

Mỗi dán một xong một tờ giấy khiến cho bé tiếp túc phân biệt từng người trên đó.

“Anh hai.”, “Anh cả.”, “Mẹ.”, “Ba ba.”, “Bà nội.”……

Sau đó, lại nhìn ông lão có vẻ mặt hiền từ, Tiểu Tại Tại ngốc: “Ông là ai nha?”

“Ông ấy là ông nội cháu.” Bà Ninh không biết khi nào đứng ở sau lưng cháu gái, ánh mắt già nua nhìn chăm chú song cửa sổ kia, tràn ngập hoài niệm.

Kỳ thật ông Ninh c.h.ế.t mới 40 tuổi đầu, căn bản không già như vậy.

Là bà Ninh tưởng tượng ra hình ảnh ấy và cắt cho đủ thành viên trong gia đình.

“Bé con, bà nội còn một tờ giấy cắt nữa, cháu giúp bà nội dán lên được không?” Bà Ninh nói với cháu gái bằng giọng địa phương đậm đặc.

Tiểu Tại Tại nhìn chăm chú khuôn mặt của bà nội, nhìn ra cảm xúc của bà không được tốt lắm, ngoan ngoãn gật đầu nhỏ: “Dạ.”

Bé không đủ cao nên chỉ có thể đứng lên một chiếc ghế đẩu cao hơn để bà nội bế lên, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra gián tờ giấy cắt to hơn bình thường dán lên cửa chính .

Tờ giấy cắt này khác với các từ còn lại.

Phía trên có rất rất nhiều người.

Có ông bà nội, có ba ba mẹ, có các anh trai, cũng có Tiểu Tại Tại.

Nhưng tại Tại ở đây lại lớn hơn so với hiện tại, Tại Tại là một thiếu nữ, ở đây ba ba và mẹ cũng đang ôm một em bé nữa.

“Tại Tại vẫn là tiểu bảo bảo mà?”

Tiểu Tại Tại chỉ vào chính mình trong tờ giấy cắt, cười hì hì nói.

“Em hiện tại cũng là cái tiểu bảo bảo.” Ninh Hàn không biết khi nào đã dán xong câu đối xuân, đi tới bế em gái xuống dưới.

“Mới không phải!” Tiểu Tại Tại không cao hứng mà bĩu môi: “Tại Tại hiện tại là đại bảo bối!”

“Ha ha ha ha……” Cả nhà đều bị bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tại Tại làm cho buồn cười.

Thời gian quá thật sự mau, đảo mắt tới rồi hôm trừ tịch.

Ninh gia trong ngoài đều bắt đầu tổng vệ sinh, nơi nào cũng sạch sẽ, cảnh tượng rực rỡ của Tết.

Nhưng lúc này căn nhà rực rỡ ấy lại không có một bóng người.

Không chỉ Ninh gia, nhà khác cũng như vậy, nửa điểm bóng người cũng không thấy.

Không đợi người ta thắc mắc mọi người đều đã đi đâu, liền nghe thấy ở sân phơi lúa truyền đến âm thanh náo nhiệt ồn ào náo động.

Nguyên lai, mọi người đều ở đây ăn cơm Tất Niên.

Loading...