Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-09-02 15:47:54
Lượt xem: 40

“Mẹ cũng không phải cố ý trách cứ các con.”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lại của bọn trẻ, đáy lòng Tô Hân Nghiên cũng không chịu nổi.

Cô dịu giọng: : “Mẹ chỉ là hy vọng về sau các con bắt đầu làm việc gì suy nghĩ nhiều hơn, cẩn thận một chút, không cần xúc động quá mức, để tránh phạm sai lầm.”

“Các con nhìn xem hôm nay các con làm những việc này, ra cửa không thông báo cho mẹ, còn đi chợ đen mua cái gì, ăn vặt, hiện tại bên ngoài đang bắt nghiêm ngặt những kẻ buôn bán đầu cơ chuộc lợi như vậy , nếu không may xảy ra chuyện, đến lúc đó các con bị bắt, con nói mẹ sống làm sao bây giờ? Bà nội và ba ba nghe xong có buồn không?”

Loại địa phương kia, chính Tô Hân Nghiên cũng không dám bước vào.

Đứa lớn nhất Ninh Hàn cũng chỉ có mười ba tuổi, nhiều lắm thì tính mười ba, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể di vào cái địa phương nguy hiểm như vậy?

Không đi cùng với người lớn, dám trộm chạy đi, còn mang theo em gái mới 4 tuổi.

Đến lúc đó nếu thật sự bị người ta phát hiện rồi cử báo, rồi bị bắt.

Kết cục sau khi bị bắt sẽ như thế nào, Tô Hân Nghiên cũng không dám nghĩ.

Từ sau khi xuyên qua đây, cô cũng rất rõ ràng minh bạch, ở niên đại đặc thù này sinh sống, phải cản thận từng li từng tí một.

Cho nên chưa đến ngày giải phóng chân chính, cô cũng không hy vọng trong nhà xảy ra bất luận chuyện không may nào.

Đặc biệt là sự an toàn của bọn nhỏ.

“Mẹ, thực xin lỗi, tụi con sai rồi.” Hiểu rõ nỗi khổ trong lòng mẹ, Tiểu Tại Tại rất chân thành xin lỗi.

Nhìn bọn nhỏ thật sự biết sai, Tô Hân Nghiên sắc mặt hòa hoãn: “Mẹ cũng tha thứ các con, nhưng nên phạt thì không thể thiếu.”

“Dạ, mẹ cứ việc phạt, mẹ có đánh con cũng chịu.” Ninh Hàn còn đánh vào tay mình, tỏ vẻ mình da dày thịt béo, đánh không đau.

Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hàn đồng thời nhìn anh cả với ánh mắt oán niệm.

Anh à anh bị đánh thì không đau, nhưng tụi này thân thể nhu nhược chịu không nổi.

Tô Hân Nghiên: “……”

Cô trực tiếp làm lơ đề nghị của con cả.

“Ba người bọn con, cùng nhau cầm ghế, đi ra góc tường ngồi, tự ngẫm nghĩ nửa giờ. Xong thì Tiểu Hàn cùng Tiểu Hàng chép ba lần bài văn dài nhất trong sách giáo khoa ngữ văn của hai con, Tiểu Tại Tại viết ba lần chính tả bảng chữ cái, còn viết mười lần những phép tính con đã học, hạn là hai ngày sau phải nộp.”

Vừa nghe sự trừng phạt này, trừ bỏ Ninh Hàng bình tĩnh như lúc ban đầu, Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hàn đều suy sụp.

Thời điểm lấy ghế, Tiểu Tại Tại còn nghe thấy anh cả nhỏ giọng nói thầm.

“Cái này còn đáng sợ hơn việc đánh mình mấy cái.”

Ngẫm lại bị đánh sẽ bị đau, Tiểu Tại Tại lập tức dọn ghế nhỏ ngồi bên cạnh anh hai, cách xa anh cả.

Ba người đang chịu phạt, không thấy Ninh Hiên vui vẻ thoải mái mà cầm khoai lang nướng thơm ngào ngạt, ở trước mặt bọn họ mà lắc lư qua lại.

Đi qua đi lại vài lần, rõ ràng vui sướng khi người gặp họa.

“Thằng ba, em muốn c.h.ế.t sao?” Ninh Hàn cắn răng, biểu tình dữ tợn, ánh mắt rất nguy hiểm.

“Á à, đã bị phạt còn to gan như vậy, không sợ em cáo trạng với mẹ sao?” Ninh Hiên không sợ hãi mà một mồm to khoai lang nướng, nhắm mắt say mê mà nói: “Thật ngon.”

Phía sau phảng phất truyền đến tiếng bà Ninh cười khẽ.

Ninh Hàn tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, nhưng không có biện pháp trị em trai, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Ninh Hàng không chịu khiêu khích, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt đối diện với vách tường, miệng lẩm bẩm.

Ninh Hiên tò mò để sát vào vừa nghe, chỉ nghe được một đống lớn công thức toán học mà anh không hiểu, bị làm đến mức hoa mắt chóng mặt, dứt khoát cách xa ra một chút, khỏi bị quấy nhiễu.

Xoay đầu, thấy em gái đang nhìn khoai lang nướng trên tay mình với đôi mắt khát vọng, bộ dáng đáng thương hề hề, lòng mềm hơn một chút, ngay sau đó lại tức giận mà nhéo cái má múp míp của bé.

“Nói, lần sau còn dám bỏ rơi anh đi theo anh cả với anh hai trộm đi đi ra ngoài chơi sao?”

Thì ra là ghen tị.

(nếu ổng biết lúc bả ăn chè hạt mè đen chỉ biết mỗi bà nội chắc ổng còn dỗi hơn ha ha ha ... )

“Không, không dám.” Tiểu Tại Tại bị bóp má, nói chuyện lắp bắp.

“Vậy em biết sai chưa?”

“Rồi ạ.”

“Em thích anh trai nào nhất?”

“Là anh trai.”

“Anh trai nào, nói rõ ràng một chút?”

“Anh ba.....”

Tiểu Tại Tại phản ánh đầy đủ được cái gọi là gói chiều nào thì theo chiều đấy.

Hai anh trai bên cạnh: “……”

Một người khác vừa nghe được đáp án, Ninh Hiên cười rõ tươi, lấy tay bẻ đi phần khoai lang vừa mới ăn còn lại đều cho em gái.

“Cảm ơn anh.” Tiểu Tại Tại cầm củ khoai lang nướng vẫn còn nóng hổi, ăn một cách mãn nguyện.

Nhưng bé không ăn một mình, đem khoai lang bẻ một nửa, một nửa kia lại bẻ ra thành hai miếng, một người một cái, đưa cho hai anh trai đang bị phạt ăn.

“Anh ăn khoai lang nướng.” Tiểu nãi âm ngọt ngào.

“Cảm ơn em.” Ninh Hàn lúc đầu còn có chút khó chịu nhưng vui vẻ lại, tiếp nhận khoai lang do em gái cho.

Ninh Hàng cũng duỗi tay, khuôn mặt thanh lãnh hơi hơi nhu hòa: “Cảm ơn.”

Toàn trường chỉ có Ninh Hiên nhìn tính huống phát triển đến mức này mắt choáng váng: “Em…… sao em lại có thể cầm khoai lang của đi nuôi nam nhân khác?”

Tiểu Tại Tại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn “Anh trai không phải nam nhân khác.”

Cái lý do này làm Ninh Hiên không còn lời gì để nói, gục đầu xuống, xoay người rời đi, bóng dáng nho nhỏ tràn ngập cô đơn, khiến Tiểu Tại Tại có chút bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-48.html.]

“Có phải Tại Tại đã làm sai rồi không?”

“Em không sai, không phải quan tâm nó làm gì cả.”

Ninh Hàn duỗi cánh tay, cách Ninh Hàng bế em gái trở về: “Đừng xem loạn, trong chốc lát bị mẹ phát hiện, lại phạt em nhiều hơn đấy.”

Uy lực của lời đe dọa này rất mạnh, Tiểu Tại Tại lập tức không có thời gian để quan tâm đến anh ba.

Tô Hân Nghiên đang nấu bữa trưa cho gia đình trong nhà bếp, sau khi ăn xong, nửa tiếng đồng hồ phạt của bọn trẻ đã kết thúc.

Cô bưng đồ ăn ra và gọi: “Đều lại đây ăn cơm đi.”

Đây là cái tín hiệu được giải phóng.

Tiểu Tại Tại là người thứ nhất nhảy lên, hoan hô mà chạy về nhà chính, ngồi ở trước bàn cơm, chờ ăn cơm.

Giữa trưa hôm nay đồ ăn tương đối đơn giản, có rau xào cùng với bát canh trứng.

Tiểu Tại Tại không lâu trước vừa mới uống một chén lớn mè đen hồ, lại ăn một miếng lớn khoai lang nướng, không ăn được quá nhiều nên chỉ ăn một cái bánh bột ngô và một vài ngụm canh..

Ăn xong bé cũng không đi, đi đến bên người mẹ chờ mẹ ăn xong.

Rõ ràng là có chuyện nói.

Tô Hân Nghiên biết con gái nói gì, tăng tốc độ ăn cơm xong, để chén đũa để lại cho mẹ chồng dọn, sau đó lấy cớ, cùng con gái vào phòng nói chuyện.

“Bao nãy con nói có chị gái nào đó muốn công lược anh trai, chuyện như thế nào?”

Người kia là ai? Nó có giống như những gì cô suy đoán không? Cô ta muốn công lược người con trai nào?

Chả nhẽ trên thế giới này cũng có một người xuyên không giống cô sao?……

Một đống vấn đề vờn quanh trong lòng Tô Hân Nghiên, cấp bách muốn nhận được câu trả lời..

Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần cô kiên nhẫn, cô sẽ luôn biết được sự thật.

Bởi vì cô có một đại bảo bối có thể đọc được tâm tư của người khác mà.

“Chính là……” Tiểu Tại Tại tận lực những tin tức mà mình biết tất cả đều nói cho mẹ.

Bé nói chuyện có điểm vụn vặt, không có tính logic, nghe xong lời bé nói, Tô Hân Nghiên còn phải phân tích và hợp nhất những tin tức ấy lại mới có thể có được những thông tin hữu ích.

Sau khi tìm hiểu mọi thứ, cô kết luận được những điểm sau:

Thứ nhất, đối phương xác định là đến từ chính tương lai, là xuyên qua hay trọng sinh cũng chưa kết luận được, nhưng có thể khẳng định là, cô ta khẳng định biết thành tựu tương lại của ba đứa con trai mình.

Thứ hai, mục tiêu công lược chủ yếu của đối phương là con cả, có thể tuổi chính mình cũng lớn, không muốn làm trâu già gặm cỏ non.

Nhưng hiện tại, kỳ thật cũng xem như có gặm cỏ?

Tô Hân Nghiên rơi vào trầm tư.

Thân phận đối phương cô biết, tên là Văn Kỳ, là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, không đề cập tới tuổi tác kiếp trước, kiếp này có lẽ từ mười sáu tuổi trở lên.

Thanh niên trí thức trừ phi tình huống đặc thù, tuổi tác sẽ không thấp hơn cái số này.

Mà con cả cô mấy tháng nữa mới mười ba tuổi, đối phương như vậy...

Trừu trừu khóe miệng, Tô Hân Nghiên nhìn qua cửa sổ, thấy con trai cả lớn đang cầm rìu chặt củi trong sân

Đứa nhỏ này lớn lên nhanh, từ sớm đã hiểu chuyện làm thằng bé thoạt nhìn thành thục hơn so với những bạn cùng trang lứa, ngũ quan anh tuấn đã bắt đầu lộ rõ, nếu nói thằng bé 15-16 cũng không ai phản bác.

Nhưng nhìn vào hai mắt còn trẻ con kia, còn có khuôn mặt có chút trẻ con, vẫn là có thể làm người ta nhìn ra được, cũng không phải là một đứa trẻ lớn.

Thôi con trai ở tuổi này còn chưa hiểu chuyện gì đâu.

(Ổng còn không biết kinh nguyệt là gì nữa mà..)

Trong lòng Tô Hân Nghiên đột nhiên buông lỏng, cảm thấy chính mình chính buồn lo vô cớ.

Người khác không biết, cô còn có thể không rõ ràng sao?

Đừng nhìn hiện tại bọn nhỏ Ninh gia một đám đều coi cô là mẹ ruột, nhưng thực tế , năm đó thời điểm cô mới đến, đứa nào đứa đấy đều rất thận trọng.

Giống như một chú sói con, nếu không cẩn thận, sẽ bị chúng cắn.

Cô phải dùng thời gian ba năm, bao dung yêu thương để đổi lấy tình cảm của bọn nhỏ.

Những tiểu cô nương lỗ mãng đó không biết trời cao đất dày mà chạy tới, muốn công lược đại lão, thắng được đại lão, nào có dễ dàng như vậy?

Đương nhiên nếu thật sự có người thành công, Tô Hân Nghiên cũng sẽ không để ý.

Thứ nhất, cô là mẹ đứa trẻ, không phải bạn gái, đối với bạn đời tương lai của bọn nhỏ lựa chọn cô không có quyền quyết định.

Thứ hai, dù thế nào, cô cũng là mẹ chồng, thiên nhiên lập với bất bại chi địa, đương nhiên không cần thiết phải quan tâm những vấn đề này.

Bất quá, trước mắt tụi nó còn nhỏ, không cần yêu sớm.

Quyết định tốt, Tô Hân Nghiên sắc mặt như thường.

Theo thường lệ con gái cũng sẽ quên mất chuyện ngày hôm nay cô cũng không phải lo con bé sẽ đi nói bậy, sau đó đưa con gái cùng các anh trai bé tiếp tục chép phạt.

Tiểu Tại Tại: “……”

Hu hu hu……

Bé đáng thương hề hề mà nhìn về phía anh hai, chưa kịp mở miệng cầu cứu, đã bị mẹ cảnh cáo: “Tại Tại, phải tự viết, không được nhờ anh trai chép viết giùm, nếu như bị mẹ phát hiện, năm nay con đừng nghĩ ăn đường.”

Lực uy h.i.ế.p này sát thương quá lớn, Tiểu Tại Tại lập tức câm miệng.

Ngoan ngoãn ngồi cạnh anh trai, gian nan mà chịu phạt.

1+1 bằng mấy? Thật khó tính a.

Tiểu Tại Tại cảm thấy đầu nhỏ của bé hơi lạnh, có lẽ tóc của bé bị trọi rồi. Do bài quá khó mà tóc bé đi mất rồi.

Bé thật đáng thương.

Thật vất vả, qua hai ngày, rốt cuộc cũng viết xong rồi nộp lên, Tiểu Tại Tại mềm như bông ghé vào trong lòng bà nội, một bên đáng thương, một bên làm nũng, muốn ăn đường.

Loading...