Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:07:38
Lượt xem: 36

Phát hiện điều khác thường, Tiểu Tại Tại cúi đầu nhìn, phát hiện bàn tay múp míp trắng như cụp bột, bị anh hai niết ở trong tay thưởng thức.

Bé muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Tính, ai kêu bé còn nhỏ, phải nhường anh hai.

Sau khi giáo viên phát xong bài thi đến lúc đưa phần thưởng.

Trường học đã chuẩn bị một số giải thưởng nhỏ cho 3 em có thành tích cao nhất trong lớp, hạng nhất là cây bút nhãn hiệu anh hùng, hạng nhì là hai cuốn vở, hạng ba là thước kẻ.

Tất cả đều là văn phòng phẩm.

Dù sao cũng có thể hiểu, phần thưởng của trường học không tặng đồ dùng học tập thì tặng cái gì?

Bộ bách khoa đề thi đã đủ cảm động?

Học sinh có lẽ sẽ cảm động đến khóc.

Anh em Ninh gia tự nhiên nhận được phần thưởng của hạng nhất và hạng hai, anh em hai người thay nhau lên nhận thưởng, liền thuận tay nhét vào cặp , thái độ không để ý.

Mà Tiểu Tại Tại, cũng vì thế mà phải trải qua quá trình bị ôm tới ôm lui.

Sau khi công bố hoàn thành tích, lại phát xong phần thưởng, giáo viên giải thích một số điều để phòng tránh tai nạn trong kỳ nghỉ đông, đồng thời cảnh báo học sinh tuy vui chơi nhưng phải chú ý an toàn, sau đó giao bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông. và sau đó thông báo kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.

Được nghỉ rồi.

Ai ai cũng rất vui vẻ, nhưng vừa thấy một chồng bài tập đông kia thì...

Tức khắc, sự vui sướng đều không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại lá sự chán nản.

【 ai, trên thế giới này vì sao lại tồn tại bài tập đông chứ? 】

【 đột nhiên muốn thôi học. 】

【 ha ha… Nghỉ, về nhà tận tình chơi, còn bài tập đông gì đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao. 】

【 Ninh Hàn thật đẹp trai. 】

……

Tiểu Tại Tại nhìn trái nhìn phải, mắt bé quét qua những gương mặt còn trẻ con kia, đọc nhưng suy nghĩ của họ.

Lần đầu bé cảm thấy, những suy nghĩ nhỏ này khá buồn cười.

Có lẽ là bởi vì tâm tư của những đúa trẻ sơ trung này còn tương đối đơn thuần, cho nên chẳng sợ một lần đọc rất nhiều tâm tư khác của con người, Tiểu Tại Tại cũng không sinh ra cái cảm giác tư duy hỗn loạn, càng sẽ không bị những tâm tư tiềm tàng ác ý gây thương hại.

Bé giống như một đứa trẻ tìm được một cái đồ chơi mới mẻ , vẫn luôn không ngừng nhìn, không ngừng xem.

Cho đến khi mọi người đều thu thập về nhà, bé mới cùng các anh trai ra khỏi phòng học, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

“Anh, chúng ta phải về nhà sao?” Tiểu Tại Tại nắm tay anh cả, ngẩng đầu nhỏ hỏi.

“Hiện tại còn khá sớm.” Ninh Hàn ngẩng đầu nhìn qua sắc trời, đoán thời gian, đại khái mới 10 giờ sáng, khó có khi cùng em gái đi chơi xa như vậy, anh cũng chưa muốn về sớm.

Sờ sờ túi quần, xác định mình có mang tiền, Ninh Hàn cúi đầu hỏi em gái: “Tại Tại muốn ăn mè đen hồ sao?”

Tiểu Tại Tại hai mắt sáng ngời: “Muốn!”

Từ trước đến nay bé cũng chỉ là nghe nói qua trên thế giới có đồ ăn kêu mè đen hồ, còn trước nay chưa ăn qua đâu!

“Đưa Tại Tại đi nơi đó có phải quá nguy hiểm hay không?” Ninh Hàng đứng ở bên cạnh không tán đồng.

Ninh Hàn vốn dĩ nghe em trai điểm d.a.o động, nhưng nhìn lại đôi mắt mong chờ của em gái, vẫn là nói: “Không có việc gì, nhà của bà bà hạt mè hồ ở bên ngoài, chúng ta lại không vào trong nhà, có thể có nguy hiểm cái gì.”

Ninh Hàng nghe vậy, nghĩ nghĩ, cũng bị anh thuyết phục.

“Vậy đi thôi.” Anh trực tiếp xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.

“Chờ anh với.” Ninh Hàn bế em gái lên cao hơn.

Tiểu Tại Tại nóng nảy: “Anh anh, xe xe!”

Bọn họ quên đem lấy xe đạp rồi!

"Bây giờ đi xe đạp cũng không tiện lắm. Cứ tạm để ở trường học trước, sau khi ăn xong món mè đen hồ, chúng ta sẽ quay lại lấy xe." Ninh Hàn giải thích với em gái.

“Nga.” Vừa nghe lời này, Tiểu Tại Tại liền an tĩnh.

Ba anh em không đi xa lắm.

Ba người đi qua một con hẻm nhỏ, sau đó rẽ trái, đi được vài bước thì đến một cánh cửa đóng chặt.

Ninh Hàng dẫn đầu tới cửa gõ cửa: “Bà bà, chúng cháu tới ăn mè đen hồ.”

Bên trong cánh cửa không có gì động tĩnh, qua một lát, mới kẽo kẹt một tiếng, được người từ bên trong mở ra.

Bên trong là một bà lão hòa thuận, bà cười dụi dàng: “Tiểu Hàn Tiểu Hàng lại tới ăn hạt mè hồ à, vừa lúc, bà bà mới nấu một nồi, còn nóng hầm hập đây, để bà bưng lên cho các cháu.”

“Bà bà, cho chúng cháu ba chén.” Ninh Hàn chạy nhanh nói.

“Đã biết.” Ở đó có một đứa bé đáng yêu, bà cũng không phải không nhìn thấy.

Tiểu Tại Tại được anh cả ôm đi vào trong phòng, anh hai ở phía sau hỗ trợ đóng cửa lại, chặn ánh mắt tìm tòi của người qua đường.

Đi vào bên trong, mới phát hiện nhà này khá sạch sẽ, kê mấy bộ bàn ghế, lúc này vẫn còn những thực khách đang ăn mè đen hồ, trong như một quán ăn vặt nhỏ.

Ninh Hàn tìm vị trí, mang theo em gái ngồi xuống, chờ bà bà hạt mè hồ đem hạt mè hồ bưng lên.

Chủ của quán ăn vặt nhỏ này là bà bà, cụ thể tên gọi của bà bà là gì thì không ai biết, chủ yếu bởi vì là bán mè đen hồ, cho nên dần dà, mọi người liền gọi chung bà là bà bà hạt mè hồ.

Bà bà hạt mè hồ nghe được, cũng chỉ là cười tủm tỉm mà nhận cái tên này, cũng không tiết lộ tên thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-46.html.]

Thực mau, ba chén nóng hôi hổi mè đen hồ được bưng lên.

Bà bà hạt mè hồ trước khi đi còn xoa nhẹ đầu nhỏ của Tiểu Tại Tại , khen nói: “Đứa trẻ này thật đáng yêu.”

“Cảm ơn bà bà.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí nói cảm ơn.

Mẹ nói, được người khác khích lệ, phải nói cảm ơn.

“Thật ngoan.” Bà bà hạt mè hồ lại cười tủm tỉm mà khen một câu, sau đó xoay người đi bưng đồ.

“Em nhanh ăn đi, có muốn anh đút cho em ăn không?” Ninh Hàn đẩy bát mè đen hồ lại gần cho Tiểu Tại Tại để bé có thể với tới.

“Tại Tại có thể tự ăn.”

Tiểu Tại Tại dùng tay nhỏ nắm lấy toàn bộ cán thìa, cẩn thận múc một chút vừng đen lên, sợ nó nóng nên phồng má và thổi nhẹ trước khi cho vào miệng của mình.

Ngay lập tức, hương vừng đặc và ngọt lan tỏa trong miệng, , là một món chưa bao giờ hưởng qua mỹ vị.

Bên trên rắc một ít hạt sen, hạt sen có vị đắng nhẹ, có mùi thơm, vừa trung hòa vị ngọt của vừng, vừa không bị ngấy.

Bất tri bất giác, một chén chè đã hết, Tiểu Tại Tại ăn cái no.

Còn bị nấc cụt.

“Ợ, ăn ngon…… Ợ lần sau ợ cùng bà nội cùng nhau tới ợ.”

Mẹ không thích ăn ngọt, cho nên Tiểu Tại Tại chỉ đề cử mỗi bà nội.(Tiểu Tại Tại quên Ninh Hiên rồi.)

" Em cũng đừng nói nói nữa, uống trước chén nước cho đỡ.” Ninh Hàn cho em gái uống chút nước, Ninh Hàng thì đứng dậy đi tính tiền.

“Đây ạ.” Anh trả ba mao.

Mỗi chén hạt mè hồ có giá một mao.

Sau khi hai anh em bắt đầu lên cấp hai, mỗi tuần mẹ đều sẽ cho mỗi người 5 mao coi như là tiền tiêu vặt, ngày thường hai anh em ngoại trừ mua cho em gái chút đồ ăn vặt, cũng không tiêu tiền vào một số việc linh tinh, hơn nữa còn có tiền thưởng cho nên họ cũng có khá nhiều tiền.

Ít nhất so với bạn cùng trang lứa được tính có tiền.

Ba chén mè đen hồ cũng không tính nhiều, trả xong tiền Ninh Hàng xoay người, qua đi cùng anh trai và em gái về nhà.

Trên đường về, Tiểu Tại Tại nhất quyết tự mình đi.

Bé muốn tiêu tiêu thực , bằng không khi trở về nhà, không ăn vô cơm, mẹ mà biết bọn họ ở bên ngoài ăn vụng.

Thật ra bị mẹ biết cũng không có chuyện gì, nhà bán mè đen này hồ là mẹ dẫn bọn họ tới.

Nhưng tốt hơn hết là em gái nên đi bộ nhiều hơn để giảm béo.

Ninh Hàng yên lặng mà nghĩ trong lòng.

Có lẽ Ninh hàn nên cảm thấy may mắn vì Tiểu Tại Tại đang đi ở đằng trước cho nên không đọc được tâm tư của anh trai, không chú ý tới, bằng không chỉ sợ lại là một hồi ầm ĩ.

Tiểu gia hỏa đáng yêu xinh đẹp, không cho phép người khác nói bé béo!

Tới cổng trường, Ninh Hàng nắm tay em gái ở bên ngoài chờ, Ninh Hàn chạy vào dắt xe ra.

Lo lắng em gái chờ lâu, anh chàng phóng nhanh hơn 100 mét chạy vào trong, cuối cùng dắt xe ra ngoài thì không thấy hai người em đâu.

“Ủa? Người đâu?”

Ninh Hàn ngẩng cổ, ánh mắt ở trong đám người nhìn qua.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút.” Một giọng nữ rụt rè vang lên từ bên cạnh.

Ninh Hàn vốn không cảm thấy người ta đang gọi mình, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của mấy đứa em, mãi đến khi bị một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp chặn lại, anh mới biết người ta thực sự đang gọi mình.

“Có việc?” Đáy lòng bực bội, lông mày nghiêm nghị khẽ nhíu lại.

Người bên kia cụp mắt xuống, khẽ cắn môi dưới, từ đôi môi hồng nhạt mà ra một chút hắc sắc, có vẻ có chút khó nói.

Nhưng Ninh Hàn không kiên nhẫn cùng cô gái kia nói chuyện, anh còn thời gian để tìm em gái và em trai.

“Xin lỗi, không có việc gì nói thì có thể tránh ra được hay không.” Anh đẩy xe muốn qua mặt cô gái rồi bỏ đi.

Thiếu nữ vội vàng ngăn anh lại, cô ta tựa hồ bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy hết can đảm nói: “Đồng chí, cậu…… cậu là người Trần gia thôn đi?”

Ninh Hàn có chút kinh ngạc mà nhìn về phía thiếu nữ xa lạ trước mắt: “Cô nhận thức tôi?”

“Ân, trước kia ở trong thôn có gặp qua cậu.”

Cùng thôn?

Ninh Hàn nghĩ tới đây, liền cảm thấy cô gái trước mặt quá xa lạ, không giống như đã từng nhìn thấy.

Thôn Trần gia của bọn họ chỉ lớn như vậy, trong thôn còn có cái gì? Ninh Hàn căn bản đều biết tất cả mọi người, nhưng anh đối với người trước mặt không có ấn tượng gì, nhưng đối phương cứ nói là người cùng thôn với anh và đã từng nhìn thấy anh trước đây, vậy chỉ có thể là ...

“Thanh niên trí thức mới tới ?”

“Đúng vậy, tôi…… thân thể tôi có chút không thoải mái, hiện tại khó có thể đi về, có thể hay không…… cho tôi xin đi nhờ một đoạn đường?”

Thiếu nữ đỏ bừng mặt, cô ta nheo mắt, lấy tay che bụng dưới xấu hổ, liếc mắt nhìn quanh ghế sau xe đạp của Ninh Hàn, ám chỉ rõ ràng.

Ninh Hàn xem đã hiểu, anh không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Kia không được.”

Thiếu nữ kinh ngạc mà nhìn về phía anh, chỉ nghe anh chính đáng nói: “Tôi còn phải lai em gái về nhà nữa, nếu như cô tiêu chảy ở trên xe của tôi, làm dơ xe thì sao bây giờ?”

Đến lúc đó em gái ngồi như thế nào?

Anh cũng luyến tiếc cho em gái ngồi xe dơ.

Thiếu nữ: “……”

Loading...