Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-08-31 15:45:02
Lượt xem: 43

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hân Nghiên vẫn quyết định đem đồ vật giấu trong nhà.

Với số lượng đồ quý lớn như vậy, thật sự không yên tâm mà cất giấu bên ngoài, chỉ có thể gánh chút nguy hiểm trong nhà vậy thôi.

Cô vốn định giấu ở dưới gốc cây, nhưng sau đó lại nghĩ tới trước kia xem qua truyện niên đại, trong đó có rất nhiều người thích giấu đồ dưới gốc cây, cuối cùng sẽ luôn bị người khác đào lên.

Dưới gốc cây quá không an toàn, gạch bỏ!

Vậy giấu ở hốc cây?

Quá rõ ràng, cũng không an toàn.

Vậy giối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hân Nghiên vẫn quyết định đem đồ vật giấu trong nhà.

Với số lượng đồ quý lớn như vậy, thật sự không yên tâm mà cất giấu bên ngoài, chỉ có thể gánh chút nguy hiểm trong nhà vậy thôi.

Cô vốn định giấu ở dưới gốc cây, nhưng sau đó lại nghĩ tới trước kia xem qua truyện niên đại, trong đó có rất nhiều người thích giấu đồ dưới gốc cây, cuối cùng sẽ luôn bị người khác đào lên.

Dưới gốc cây quá không an toàn, gạch bỏ!

Vậy giấu ở hốc cây?

Quá rõ ràng, cũng không an toàn.

Vậy giấu ở dưới gầm bếp?

Tô Hân Nghiên sợ đến lúc đó đào ra, sẽ là một dung dịch vàng cùng ngọc thạch.

Tuy rằng không biết nhiệt độ nóng chảy của vàng là bao nhiêu, nhưng cô không thể chắc chắn rằng những thứ này sẽ không bị nóng chảy bởi nhiệt độ cao.

Cuối cùng, chính những lời nói vô tình của Tiểu Tại Tại đã cho cô ý tưởng.

“Mẹ, dưới giường của Tại Tại lại bị chuột đào phá làm rỗng cả rồi rồi!”

Ý định ban đầu của Tiểu Tại Tại là muốn nhờ mẹ giúp đắp lỗ chuột. Bé rất táo bạo cũng không sợ chuột, nhưng anh trai thì có.

Trừ bỏ anh cả, mặt khác hai anh trai còn lại đều sợ chuột, là loại người thấy liền sẽ thét chói tai, cho nên suy nghĩ vì anh trai Tiểu Tại Tại phát hiện ra động chuột đào, liền chạy tới báo cáo mẹ, nhờ mẹ tiêu diệt chuột.

Nhưng Tô Hân Nghiên nghe lời này của bé trước tiên suy nghĩ không phải là diệt chuột, lấp động của chuột.

Mà là……

Cô có thể học chuột, ở đáy giường đào một cái động thật sâu, đem đồ vật giấu trong đó, sau đó lấp đất và xi măng lên trên, để không sợ bị phát hiện?!

Tô Hân Nghiên cũng không sợ bị người ta đào, đừng nói thật sự sẽ có ai tới nhà cô đào đồ, chỉ cần cô cố gắng đào sâu hơn nữa, những người đó sẽ không dễ dàng tìm được đồ vật. Hơn nữa nếu có tìm cô cũng sẽ dễ dàng không nhận đồ.

Không có gì là tuyệt đối.

Đây có lẽ là nơi dấu tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.

“Tại Tại, mấy ngày nay con cùng mẹ cùng nhau ngủ được không.”

“Vậy anh trai làm sao bây giờ?” Tiểu Tại Tại không lập tức đáp ứng, nhưng đang nghĩ xem anh ba sẽ ngủ ở đâu nếu không có bé?

Bé đọc được suy nghĩ của mẹ từ khuôn mặt, biết rằng mẹ muốn giấu một cái gì đó dưới gầm giường trong phòng của bé, sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy trong thời gian này, cả hai anh em họ phải chuyển sang phòng khác ở tạm.

Tô Hân Nghiên không cần nghĩ ngợi nói: “Trước cứ cho Ninh Hiên sang phòng của anh cả rồi tính sau.”

Anh cả và anh hai đã ngủ riêng rồi, căn nhà kia được Tô Hân Nghiên dùng tấm gỗ phân thành hai gian phòng, Để lại một cánh cửa để ra vào.

Mặc dù có chút phiền phức khi đi qua phòng khác, nhưng cũng không có cách khác.

Cô muốn thuận tiện mở thêm một cánh cửa từ bức tường bên ngoài, nhưng hiện tại, mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian mời người đến giúp đỡ, nên chỉ có thể chờ thêm một thời gian.

Chờ tới mùa đông thời điểm việc nông nhàn, Tô Hân Nghiên lại nghĩ cách nhờ người tới cải tạo trong nhà một chút.

Anh hai-Ninh Hàng đã bắt đầu tự học tập sách giáo khoa cấp ba mà cô mang về nhà, Tô Hân Nghiên thật sự là không dám quấy rầy anh học tập, chỉ có thể cho Ninh Hiên sang phòng Ninh Hàn ở.

Anh cả là người có trách nghiệm, cũng tương đối dễ nói chuyện, sẽ chiếu cố em trai tốt.

“Dại.” Tiểu Tại Tại bị mẹ thuyết phục.

Nếu quyết định muốn làm tốt, chẳng sợ ngày mùa mỗi ngày đều vội đến muốn chết, tới rồi buổi tối tan tầm về nhà, Tô Hân Nghiên vẫn lao tâm lao lực mà ở trong phòng Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hiên đào hầm ngầm!

Cái hầm đào của cô rất nhỏ, bán kính khoảng 10 cm.

Vì có thể đem động đào sâu thêm một ít, Tô Hân Nghiên còn cố ý lấy gậy trúc của cây phơi, một đầu buộc thìa, rồi dùng sức.

Hao phí mất một tuần, cô đào đến mức cánh tay tê rần không có cảm giác, lúc này mới dừng tay.

Ước tính, hố này sâu khoảng từ 4-5 mét.

Vì phòng ngừa bùn đất ăn mòn hộp đồ, Tô Hân Nghiên cố ý tìm kiếm một cái hộp sắt, trước tiên cô lót một lớp vải mềm vào bên trong hộp, sau đó nhét tất cả trang sức vàng bạc vào đó, bịt chặt miệng hộp lại. .

Cái này cũng chưa xong.

Sau khi cho vào hộp sắt xong, cô còn bọc nó bằng một tấm vải chắc chắn rồi cho vào hộp gỗ lớn hơn một chút.

Cuối cùng, dùng xi măng bọc kín toàn bộ hộp gỗ, đợi cho khô, ngụy trang thành tảng đá lớn, ném thẳng xuống hố rồi dùng đất lấp thật chặt cho đầy hố.

Sợ lớp xi măng mới sửa lại sẽ không giống với nền xi măng cũ xung quanh, Tô Hân Nghiên dứt khoát mang thêm một ít xi măng lên, cô lại đổ một lớp xi măng mới lên toàn bộ nền nhà. Bây giờ cô nghĩ chắc chẳng còn sơ hở nào nữa.

Trừ bỏ cô, rốt cuộc không người nào tài ba đến mức tìm được chỗ này..

Hao hết tâm tư, rốt cuộc cũng giấu tốt, Tô Hân Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nói hiện tại giấu có hơi gian nan, về sau lấy ra càng thêm gian nan, nhưng lại khiến cho cô yên tâm.

Nếu giấu như vậy mà còn có thể bị tìm được, nhà bọn họ cũng không cần giãy giụa, dứt khoát nhận đi.

Quá bận rộn cô không nhận thấy thời gian trôi qua.

Bất tri bất giác, ngày mùa cuối cùng của năm nay đã kết thúc.

Sân phơi lúa chất đầy thành những đóng thóc, một mảnh ánh vàng rực rỡ, ở trong mắt Tiểu Tại Tại, nó lại còn lóa mắt hơn so với chỗ vàng hôm trước..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-39.html.]

Tâm tư tiểu hài tử khá đơn giản, sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

Bé tuy biết vàng thực quý giá, nhưng cũng không cảm thấy lương thực rẻ.

So sánh ra thì lương thực còn có thể lấp đầy bụng, làm cái bụng nhỏ của Tiểu Tại Tại không hề ục ục kêu to đâu!

Năm nay là năm được mùa.

Từ vẻ mặt vui vẻ không hề che giấu của mọi người, có thể nhận ra rõ ràng chuyện này.

Ai ai cũng khí thế hào hùng, vui vẻ mà phơi thóc, tuy vội nhưng cũng vui vẻ.

Phía trước đã liền nói qua, vị trí địa lý của thôn Trần gia không ở phía Nam cũng không ở phía Bắc, là Nam Bắc, cho nên tình huống đồng ruộng bên này khá phức tạp, có rất nhiều thứ có thể trồng được trong lòng đất

Khi lập kế hoạch gieo trồng, cán bộ thôn đã tiến hành các biện pháp phù hợp với điều kiện của địa phương.

Nên thích hợp gieo trồng thứ gì thì liền dùng cái đó, nên thôn họ lúa mì đủ loại, không thiếu các loại đậu, khoai….

Tuy rằng không giống các tỉnh phía nam ngũ cốc lớn, thu hoạch hàng năm khá nhiều ăn không hết nhưng vẫn tính là giàu có.

Ít nhất thì đó không phải là một nơi hẻo lánh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Thu hoạch lương thực sau đó tự nhiên phải nộp thuế lương, đây là điều ắt không thể thiếu, toàn bộ lương thực của quốc gia, đều đến dựa vào nông dân bọn họ cùng đồng ruộng để ăn uống.

Vì mau chóng giao lương, thôn trưởng Trần Đại Hà cùng thư ký thôn Trần Kiến Tân đã chạy đến ngồi ở trước cổng Công xã từ trước khi mặt trời mọc, chỉ để mượn một chiếc máy kéo.

Nằm sườn núi chỉ có ba chiếc máy kéo, phía dưới lại có vài cái thôn chờ dùng.

Nếu tới chậm, thì chỉ có thể nghỉ dùng.

Bọn họ tới sớm, không nghĩ tới là còn có người tới sớm hơn.

Vừa nhìn thấy thôn trưởng Lâm gia thôn cùng thư ký thôn Lâm gia cũng ở đây, Trần Đại Hà cùng Trần Kiến Tân lập tức xụ mặt.

Còn tốt, bọn họ không tính là muộn, cuối cùng rốt cuộc cũng mượn được máy kéo.

Hai người mở máy kéo về thôn, một đường thịch thịch thịch, hấp dẫn không ít trẻ con.

Tiểu Hoa lôi kéo tay Tiểu Tại Tại , một đường đuổi theo kêu: “Ông nội, ông nội cháu ở đây cháu ở đây nè!”

Chú ý tới Tiểu Hoa, Trần Đại Hà vỗ vỗ cánh tay Trần Kiến Tay, ý bảo chú dừng xe.

Xe dừng lại, Trần Đại Hà nhảy xuống, mỗi tay bế Tiểu Hoa cùng Tiểu Tại Tại cùng nhau ôm lên trên xe, ông cũng không bên nặng bên này nhẹ, xoay người lại tiếp tục ôm mấy đứa bé khác, bỏ vào thùng xe sau đó lái xe đi.

“Đi thôi, thôn trưởng mang các cháu ngồi xe đi!”

“AAAA ——!” Bọn nhỏ mừng rỡ đồng loạt hoan hô lên, khuôn mặt tươi cười trẻ thơ của chúng còn sáng hơn cả mặt trời trên bầu trời.

“Ha ha ha…… Đại Hà à, đồng chí nhìn mấy đứa trẻ này đi chúng thật vui vẻ.” Trần Kiến Tân một bên mở ra máy kéo, một bên ha hả cười nói.

“Cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt hơn, cho nên tôi ngày nào cũng vui vẻ.”

Chiếc xe kéo chở những đứa trẻ về thôn, tạo thành một khung cảnh rất đẹp, người lớn nhìn thấy trên đường chỉ biết cười đùa, có người nhìn thấy mấy đứa trẻ ở phía trên, thích thú hỏi chúng xem chúng có vui không.

Bọn nhỏ tự nhiên toàn bộ đều nói vui, mừng đến mức sắp bay rồi!

“Mẹ! Mẹ!……” Tiểu Tại Tại nắm lấy thành cùng thùng xe, bé thấy mẹ mình đang bận rộn trên cánh đồng, vẫy đôi tay nhỏ bé và hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của mẹ.

Tô Hân Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, vừa vặn thấy con gái ở trên xe, nhịn không được cười.

“Con đây là đang cưỡi gió ha?”

“Ân ân, cưỡi gió.” Căn bản không hiểu cưỡi gió là ý gì Tiểu Tại Tại vẫn lung tung gật đầu.

Cuộc hành trình này khá vui vẻ, nhưng nó đã kết thúc khi đến sân phơi khô.

Tới sân phơi lúa, bọn nhỏ liền bị người lớn nhà mình tất cả đều đuổi xuống xe, sau đó những túi lương thực bị vận chuyển lên, chất đầy thùng xe.

Đây là tất cả các loại ngũ cốc sẽ được giao trong năm nay, sau khi được giao nộp, thôn sẽ chuẩn bị bắt đầu phát.

Cũng bởi vậy, Tô Hân Nghiên trở nên càng bận rộn.

Cô là kế toán trong thôn, yêu cầu trước lúc phân lương, cần tính điểm công việc kiếm được của mỗi hộ gia đình trong cả năm, nên phân phối bao nhiêu thực phẩm, bao nhiêu tiền, v.v. sau đó mới phân phát lương thực.

Đây chính là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể làm sai.

Cho nên Tô Hân Nghiên phải tính đi tính lại ba lần, thẳng đến khi xác nhận số liệu không sai, mới nộp lên cho thôn trưởng và thư ký xem xét.

Hai người sẽ kiểm tra lại sổ sách, sau đó sẽ bắt đầu chính thức phân phát lương thực.

*

Sáng sớm hôm nay , sân phơi lúa đã đông nghịt người, phóng tầm mắt ra xa đều là đầu đen như mực, khiến người ta choáng váng.

Tiểu Tại Tại không muốn ở phía dưới nhìn đôi chân đung đưa, bé giậm chân cầu xin anh cả bế bé lên?

“Anh, anh ôm Tại Tại một cái, Tại Tại không nhìn được cái gì cả.”

Chân ngắn buồn bực nói.

“Hảo, ôm Tại Tại.” Ninh Hàn dứt khoát ôm eo em gái, cho bé lên trên vai, bảo bé ôm đầu ngồi vững.

Tầm nhìn được mở rộng, Tiểu Tại Tại kiêu ngạo trở thành đứa trẻ nổi bật nhất trong đám người.

Ngay cả Tô Hân Nghiên ở trên đài, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bé.

Cô giật giật khóe miệng, không để ý tới, đợi trưởng thôn thông báo bắt đầu cuộc họp phân lương.

Đúng vậy, hôm nay là ngày phân lương thực!

Khó trách toàn thôn người mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả thật sự đều tích cực, đây chính là ngày quyết định ăn uống một năm tới của họ sao, không thể khinh thường.

Người đầu tiên phát biểu trên sân khấu là lãnh đạo lớn nhất trong làng, Trần Kiến Tân.

“…… Hiện tại tôi tuyên bố, Trần gia thôn năm nay đại hội phân lương chính thức bắt đầu! Mọi người thành thật thật xếp hàng, mỗi nhà mỗi hộ mỗi đại biểu đi lên nhận lương thực là được, không cần nhiều, cũng không cần chen chúc, tự giác duy trì trật tự, không được chen ngang, ai mà để tôi phát hiện chen ngang, tôi sẽ phân lương thực cho người đó cuối cùng, nếu thích chen ngang, tôi cho đứng cuối hàng đấy!”

Loading...