Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:55:08
Lượt xem: 41

Sau khi Tô Hân Nghiên tìm đủ số sách theo mong muốn, còn không quên tím sách cho mấy đứa trẻ ở nhà, tìm một vài quyển truyện tranh, lau sạch mang về cho bọn trẻ ở nhà.

Sau khi tìm đủ số sách và cất vào túi, Tô Hân Nghiên ra đón nữ nhi: “Tại Tại, mẹ tìm đủ rồi, chúng ta về nhà đi.”

“Mẹ.” Tiểu Tại Tại chưa muốn đi, ánh mắt dừng ở hình ảnh chỗ gia cụ cũ bên kia.

“Tại Tại có thể lấy cái kia hộp sao?” Bé chỉ vào một cái hộp bị kín tro bụi, dơ đến nỗi thấy không rõ nguyên dạng hộp gỗ hỏi mẹ.

Tô Hân Nghiên nhìn về hướng con gái chỉ, khẽ cau mày, không từ chối: "Con muốn cái hộp đó để làm gì?

“ Tại Tại để đựng bánh cùng hoa.”

Hoa là mấy cái kẹp tóc cùng kẹp quần áo, bởi vì Tô Hân Nghiên biết làm mấy mốn đồ thủ công tinh xảo , như mấy cái kẹp có hoa, trang sức,..., cô cũng làm cho con gái khá nhiều, cho nên Tiểu Tại Tại cũng có rất nhiều đồ trang sức .

Bánh thì là kem bảo vệ da.

Nguyên lai con gái là muốn cái hộp trang điểm.

Tô Hân Nghiên bừng tỉnh.

Cô cũng có một cái hộp trang điểm của chính mình, là Ninh Viễn Hàng làm cho cô, bên trong được khảm một mặt gương, được cô đựng trang sức cùng mỹ phẩm dưỡng da, có thể là tiểu gia hỏa nhìn thấy thích, lúc này mới nhìn đến một cái hộp gỗ cùng loại liền muốn.

Nếu lý do hợp lý, vậy không đạo lý nào để từ chối.

Tô Hân Nghiên tìm thấy một tờ báo tương đối sạch sẽ, và gói chiếc hộp gỗ nhỏ vào đó, rồi cho chúng vào túi.

Thời điểm cầm lấy hộp gỗ , có thể cảm giác rõ ràng hộp này rất có trọng lượng.

Bất quá cũng không nặng lắm, Tô Hân Nghiên cũng chỉ cho rằng chất lượng hộp tốt, là gỗ đặc, cho nên không suy nghĩ quá nhiều.

Khi họ cầm đồ vật đi ra ngoài, còn cố ý đi chào người trông coi một tiếng.

Đại bá trông coi đang ở ăn cơm sáng, không rảnh phản ứng các cô, chỉ tùy ý xua xua tay, ý bảo các cô nhanh đi, liền tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Tại Tại ngửi thấy mùi hương, nuốt nước miếng, nhịn không được giật nhẹ vạt áo mẹ.

“Mẹ, Tại Tại đói.”

Nghe con gái nhắc nhở, Tô Hân Nghiên mới kinh ngạc phát hiện chính mình đã quên cho bé ăn cơm sáng, vội cưỡi xe, đưa con gái tới tiệm cơm quốc doanh.

“Hôm nay chúng ta ăn ở đây.”

Cô gọi hai cái bánh bao có thịt, hai chén tào phớ, cùng con gái ngồi đối diện mỗi người một phần, ăn một cách ngọt ngào(?).(Theo đúng bản dịch rồi đó! Chả hiểu ăn ngọt ngào kiểu gì?)

Tiểu Tại Tại ăn một miệng đầy dầu, vẫn nghĩ về anh trai và bà của mình ở nhà: “Bánh bao thịt thật ngon, mẹ mua cho anh trai và bà nội nữa nhá.”

“Biết rồi, Tại Tại thật ngoan, mẹ sẽ mua cho mỗi người một phần.”

Tô Hân Nghiên nhanh chóng ăn xong, sau đó cho con gái ăn cơm: “ Mau ăn đi, sau khi ăn xong mẹ con mình có thể trở về ngủ nướng.”

Con gái miệng tiểu, còn thích vừa ăn vừa chơi, tốc độ ăn cơm tự nhiên tương đối chậm.

“……” Tiểu Tại Tại bị mẹ uy đến không có cách nào nói chuyện.

Chờ sau khi ăn xong, Tô Hân Nghiên đi tới cửa sổ bên kia mua mười cái bánh bao thịt đóng gói mang về, tào phớ không mua được, mua cũng không đồ để đựng.

Bọn họ đi sớm về sớm.

Lúc trở lại trong thôn, mọi người mới vừa mới bắt đầu làm việc, trên đường có người gặp được Tô Hân Nghiên cùng Tiểu Tại Tại, tò mò mà cùng bọn họ chào hỏi, sau đó hỏi: “Hai người đi đâu sớm thế ?”

“Haiz, đừng nói nữa, hài tử hôm qua đi nhổ cỏ bị cắt vào tay, sau khi trở về cũng không biết dính thứ gì, dị ứng, cả người nổi đỏ, lại ngứa đau, khóc náo loạn một suốt đêm, cháu xem tình huống thật sự không tốt, vội vàng suốt đêm mang con bé đi bệnh viện trấn trên truyền dịch, đến bây giờ mới được về.”

Tô Hân Nghiên nói dối không cần chuẩn bị kịch bản, há mồm liền lấy con gái làm cớ.

Những thôn dân sau khi nghe thấy lời này, lại cẩn thận đánh giá hai mẹ con một chút.

Quả nhiên thấy hai mẹ con đều bị quầng thâm mắt, Tiểu Tại Tại hốc mắt còn hồng hồng, giống như đã khóc, lập tức liền tin.

“Vậy các cháu một đêm không nghỉ ngơi, còn chịu đựng được không? Nếu không ta giúp cháu xin phép đại đội trưởng nghỉ ngơi?” Có một thím nhiệt tâm quan tâm nói.

“Không cần, cháu đưa con bé về nhà nghỉ ngơi, sau đó liền đi bắt đầu làm việc, trong nhà còn cần phải ăn cơm nữa mà, cháu mà không không làm việc, bị khấu nhiều ít công điểm.” Tô Hân Nghiên giống như bất đắc dĩ.

Những người nghe xong đều đau lòng.

Ai, thời buổi này, nhà ai cũng đều không dễ dàng a!

Rốt cuộc, không ai thuyết phục cô nghỉ phép.

“Bảo bảo mau đi ngủ.” Về đến nhà, Tô Hân Nghiên ôm Tiểu Tại Tại đến trên giường, giúp bé cởi ra áo khoác cùng giày, đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ, dỗ bé ngủ.

“Mẹ không ngủ sao?” Tiểu Tại Tại từ trong chăn vươn tay nhỏ, bắt lấy hai ngón tay của mẹ.

“Mẹ không cần ngủ.” Tô Hân Nghiên lại nhét tay con gái vào chăn bông, ra hiệu cho con gái nhắm mắt lại và ngủ.

Đứa nhỏ cũng thực buồn ngủ, nhắm mắt lại một hồi, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn bắt đầu ngáy.

Chờ xác nhận nữ nhi ngủ say, Tô Hân Nghiên cũng không nhịn được ngáp một cái, nhưng cô vẫn cường ngạnh đi ra ngoài, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó đi ra ngoài làm việc.

Sắp đến ngày mùa cuối cùng của năm nay, mọi người trong thôn đều phải bận rộn, sao có thể xin nghỉ phép?

*

Nhiệm vụ bện dây cỏ vẫn kéo dài, mãi cho đến ngày mùa kết thúc, đều còn tiếp tục.

Tiểu Tại Tại mỗi ngày đều vội vàng, giống một con ong mật nhỏ cần cù, mỗi ngày đều nhặt cỏ khô nhìn bảng công điểm có tên mình trong danh sách càng ngày càng tăng, vui vẻ làm việc.

Chỉ là bé không giống như ngày đầu tiên may mắn như vậy, còn có thể một rút bừa một đống củ mài.

Nhớ tới củ mài, bé tới những món ngon mẹ làm từ củ mài.

Bánh củ mài táo đỏ , củ mài chiên giòn, canh xương sườn cùng củ mài ……

Trong thời gian đó, Ninh gia có thể nói là ngày nào cũng ăn củ mài nhưng ngày nào cũng được ăn món mới nên không thấy mệt chút nào. Ngược lại, càng nghĩ càng thèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-37.html.]

“Tại Tại, nước.” Đồng ruộng Ninh Hàn gọi em gái một tiếng.

Tiểu Tại Tại lập tức tích cực, ôm ấm nước lon ton mà chạy tới đưa nước cho anh cả: “Tới rồi.”

Sau mùa làm ruộng bận rộn, Tiểu Tại Tại dừng việc nhặt cỏ khô.

Bởi vì người nhà càng cần bé nhiều hơn.

Ngay cả Ninh Hàn và những người khác, trường học đã cho họ nghỉ mười ngày ngày mùa, chỉ để họ về nhà giúp thu hoạch lương thực.

Năm nay thu hoạch lương thực, chính là đồ ăn của năm tới!

“Được rồi, em ngồi dưới gốc cây đi, đừng phơi nắng.” Ninh Hàn uống một ngụm nước, lại lấy khăn trên cổ xoa mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng bảo em gái rời đi.

“Lá cây đều rớt hết rồi, nơi nào còn chỗ để ngồi.”

Tiểu Tại Tại nói thầm một câu, ôm ấm nước chạy.

Dưới gốc cây hiện tại rất náo nhiệt.

Không chỉ có có mấy đứa trẻ giống Tiểu Tại Tại chạy chân đưa nước cho người nhà, còn có mấy bà lão tới đưa cơm cho con trai con dâu, cũng có một vài thanh niên tri thức không chiụ nổi mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi.

Bọn họ nghỉ ngơi nhưng ngoài miệng còn không ngừng oán giận.

“Mệt mỏi quá, chúng ta đến tột cùng là xuống nông thôn xây dựng nông thôn, hay là xuống nông thôn chịu khổ chịu nạn?”

“Ha hả, ngươi hiện tại mới biết được chúng ta chịu khổ?”

“Lý Phi Phi, ngươi có ý tứ gì?!”

“Ngươi cảm thấy ta có ý tứ gì, ta chính là có ý tứ đó.”

……

Hai nữ thanh niên trí thức đang cãi nhau.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Nếu có thời gian cãi nhau, sao không nhanh lên nghỉ ngơi một lát? Đội trưởng chỉ cho chúng ta nghỉ ngơi mười phút thôi."

Một thanh niên tri thức tính tình nóng nảy chịu đựng không được nói.

*

“Tại Tại, lại đây, ngồi cạnh chị này.” Tiểu Hoa hướng về phía Tiểu Tại Tại vẫy tay, lại vỗ vào hòn đá lớn dưới m.ô.n.g bé(TH).

Cục đá này khá to, trên đỉnh mượt mà san bằng, hai đứa trẻ ngồi dư dả.

Tiểu Tại Tại chạy tới ngồi xuống, ánh mắt không tự giác mà ở nấy người thanh niên trí thức bên một vòng.

Bé nhận ra rằng người chị dịu dàng đang ngồi cạnh hai nữ thanh niên đang cãi nhau chính là người đã giúp Tiểu hoa đứng dậy lần trước.

Đối phương khả năng không biết, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hình tượng ôn nhu của mình đã bị một Đứa bé 4 tuổi nhìn thấu, hơn nữa còn đối với mình có đề phòng.

“Ai, Văn Kỳ, ngươi đang nhìn cái gì?”

Vị nữ thanh niên trí thức kia tên là Lý Phi Phi kia, nhận thấy người bên cạnh mình nãy giờ trầm mặc, cho rằng cô ấy bị bỏ qua nên bắt chuyện với cô ấy.

“Không có gì, chính là đang ngẩn người mà thôi.” Văn Kỳ lấy lại tinh thần, giơ tay vén tóc mái, ôn nhu cười.

【 hắn rốt cuộc là ai? 】

Tiểu Tại Tại: “???”

Chị gái đó đang tìm ai vậy?

Tại Tại cũng khá tò mò nên chăm chú đọc biểu tình trên mặt đối phương.

Mã đại đội trưởng , người phụ trách thanh niên trí thức, cầm một chiếc loa đơn giản được cuộn lại bằng vỏ măng và hét lớn: "Đều nghỉ ngơi đầy đủ chưa? Mau làm việc đi, lương thực còn trên mặt đất chờ mấy người thu đâu! ”

Thanh niên có học đang nghỉ ngơi dưới tán cây đột nhiên bị thúc giục trở lại ruộng làm việc, khiến Tại Tại bỏ lỡ cơ hội.

Nhưng cũng chả sao cả, vốn dĩ bé cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi.

Bỏ lỡ liền bỏ lỡ.

Hiện tại quan trọng nhất chính là, nhặt mấy bông lúa mì rơi ra.

Một rổ bông lúa có thể cùng mẹ đổi ba viên đường đâu, Tiểu Tại Tại lập tức tích cực mà ôm rổ nhỏ, ngao ngao kêu vọt vào trong đất, cản đều không được.

“Đứa nhỏ này, làm việc cũng quá tích cực đi.” Thấy như vậy một màn mọi người cảm động.

Biết được chân tướng Ninh gia: “……”

Mấy người suy nghĩ nhiều, bé chính là bị kẹo dụ hoặc mà thôi.

Ninh Hiên đã không đi theo em gái cùng nhau nhặt bông lúa, coi như một tiểu nhân lực, giao một số việc nhẹ, cũng có thể kiếm điểm làm việc nghiêm túc.

Cho nên Tiểu Tại Tại chỉ có thể đi theo Tiểu Hoa hành động.

*

“Bà nội, con giúp bà rửa chén.” Tiểu Tại Tại vén tay áo, ngồi xổm bên cạnh bồn rửa, vươn tay giúp bà rửa bát.

"Thôi cháu đừng làm, nghịch một thân đầy nước về mẹ lại mắng."

Bà Ninh ghét bỏ mà đem cháu gái nhỏ đuổi đi.

Tiểu Tại Tại chu miệng, chỉ có thể ngồi trên ghế, ngồi ở bên cạnh, tay chống cằm, nhìn bà nội rửa chén.

“Di?” Mắt thấy một đám chén đũa được rửa sạch, Tiểu Tại Tại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, chạy vào trong phòng, cố gắng lôi ra một hộp gỗ.

Bề mặt của chiếc hộp gỗ nhỏ bị bẩn và chưa được lau sạch.

Kể từ lần trước khi mang nó về, Tại Tại đã quên mất sự tồn tại của nó, khi nhìn bà nội rửa bát thì bé chợt nhớ ra.

Loading...