Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:28:19
Lượt xem: 16

Sau khi làm xong việc ấn dấu, cô cười tủm tỉm giảng giải tác dụng của tiểu hồng hoa cho các em học sinh bên dưới.

“Đây là tiểu hồng hoa, về sau mỗi một bạn học chỉ cần nổ lực học tập, ngoan ngoãn nghe lời, đều có cơ hội nhận được, chờ khi kết thúc học kì, cô sẽ thống kê lại xem mỗi người có bao nhiêu tiểu hồng hoa, ba bạn học được nhiều tiểu hồng hoa nhất là có thể được thưởng nha.”

Nháy mắt, vô số ánh mắt hâm mộ liền dừng ở trên người Tiểu Tại Tại cùng những những bạn học đi giúp đỡ cô giáo ban nãy được nhận tiểu hồng hoa.

Bọn họ không chỉ có không cảm thấy lưng như bị kim chích, ngược lại đắc ý dào dạt mà ngẩng đầu nhỏ lên.

Tô Hân Nghiên bên ngoài phòng học nhìn thấy một màn này, trong lòng có chút hoài niệm.

Không nghĩ tới chế độ tiểu hồng hoa đã có sớm như vậy rồi.

Khi còn nhỏ cô cũng có, dựa vào bảng thành tích ưu tú, nhận được không ít đâu.

Ngày đầu tiên bọn nhỏ đi học, ngoài việc tổ chức các buổi họp mặt nhỏ trong lớp, các em còn phải xếp hàng dài cùng nhau ra đường làm lễ nhập học và giương cao lá cờ Tổ quốc.

Nhà trường phát miễn phí cho mỗi học sinh mới một chiếc khăn quàng đỏ, sau đó giáo viên hướng dẫn cách quàng khăn cho các em.

Tiểu Tại Tại khéo tay, hai ba lần đã có thể học được quàng khăn.

Chu Bảo Muội vừa hay cũng phân cùng lớp với bé lại đang loay hoay không biết nên quàng như thế nào, gấp đến độ sắp phát khóc.

“Đừng khóc, em giúp chị nha.”

Tiểu Tại Tại chủ động qua giúp bé quàng khăn đỏ, tuy rằng bởi vì không thuần thục, có một chút xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải rất đẹp, nhưng cũng coi như tạm được.

Sau khi đeo khăn quàng đỏ, các em đã xếp hàng ra sân chơi để nâng cao lá cờ Tổ quốc, lúc này một số phụ huynh đã bắt đầu ra về theo hàng ba, hàng ba mà rời đi.

Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, mọi người cũng phải về làm việc nữa.

Có thể vì con trì hoãn này trong chốc lát đã không dễ dàng, nhưng cũng không thể để lâu hơn được nữa.

Thấy những phụ huynh đã đi rồi, Tô Hân Nghiên cũng đi theo Ninh Viễn Hàng cùng nhau khuyên bảo bà Ninh về nhà, đừng ở đây làm phiền bọn trẻ.

Bà Ninh tuy nói không muốn, cũng hiểu cháu gái rồi cũng sẽ phải lớn lên, sớm hay muộn đều sẽ có chuyện như vậy, cho nên thuận theo mà đi theo con trai và con dâu về nhà.

Kết quả là nhiều em làm lễ nhập học xong nhìn lại.

—— Bố mẹ mất hết rồi!

Điều naỳ đã thọc tổ ong vò vẽ.

Rất nhiều học sinh có thể bảo trì cảm xúc ổn định, hoàn toàn là bởi vì còn có thể nhìn đến ba mẹ nhà mình, kết quả ba mẹ âm thầm trộm đi, để lại mình đơn phương độc mã lưu lại nơi này.

Cảm giác này hoàn toàn không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ.

“Ô oa a a a……”

“Tôi muốn ba ba ô ô ô, tôi muốn mẹ cơ……”

“Ô ô ô ô……”

……

Khu xếp hàng của lớp một tràn ngập các loại âm thanh có thể gọi là nỗi đáng sợ của nhiều người, ồn ào khiến Hứa Yên Tịnh rối tung lên.

Dỗ xong đứa này thì đứa kia lại khóc, dỗ xong đứa này thì đứa kia lại khóc, cứ một vòng tuần hoàn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-179.html.]

Mặc dù sẽ có một số bạn nhỏ vốn dĩ không khóc, nhưng lại bị không khí xung quanh cảm nhiễm, cũng hùa theo mà khóc, tiếng khóc như một loại âm thanh quỷ dị, hoàn toàn không dừng được.

Còn may nhiều giáo viên đối với chuyện này sớm có kinh nghiệm.

Nhiều giáo viên cũng đến hỗ trợ nhận trách nhiệm dỗ trẻ.

“Em……” Đừng khóc.

Một giáo viên khác tiến đến trước mặt Tiểu Tại Tại, muốn dỗ bé, kết quả lại thấy trên mặt đứa nhỏ này khô khô, mở to một mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn khóc.

“Ngoan quá.”

Nhịn không được khen mà sờ đầu nhỏ Tiểu Tại Tại.

Quá dễ dàng, em bé cư nhiên sẽ không khóc! Quá ngoan!

Cảm giác như kiểu phát hiện một đại lục mới hảo cảm của giáo viên này đối Tiểu Tại Tại tăng mạnh.

“Thưa cô, em giúp cô dỗ các bạn cho.” Xem bộ dáng thầy cô vất vả như vậy, Tiểu Tại Tại hiểu chuyện mà đứng ra hỗ trợ.

Đối tượng thứ nhất mà bé dỗ là Chu Bảo Muội.

Rốt cuộc hai người tương đối quen thuộc.

Chu Bảo Muội được Tiểu Tại Tại đơn giản với hai câu là dỗ được, rất nhanh đã dừng nước mắt, thật ra bé cũng không muốn khóc, chủ yếu là bị mấy người khác ảnh hưởng mới có thể khóc, hiện tại được Tiểu Tại Tại khuyên, cũng liền an tĩnh lại.

Tiểu Tại Tại cũng cơ linh.

Bé lợi dụng đọc Tâm Thuật, chuyên chọn những người vốn dĩ không muốn khóc nhưng lại bị ảnh hưởng nên mới khóc.

Loại này tương đối dễ dỗ, những bạn nào mà khóc đến quá lợi hại giao cho thầy cô giáo dỗ.

Thật ra bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi bình thường, không thể chịu nhiều áp lực như vậy.

Nhưng với sự trợ giúp của bé( cũng chả nhiều lắm), áp lực của thầy cô cũng bớt đi được chút ít, hầu hết các em đều nhanh chóng được dỗ dành, một hai em thực sự không kìm được cảm xúc nên chỉ có thể đưa bé ra ngoài và dỗ dành, đừng ở trong lớp học ảnh hưởng đến những người khác.

.

Mới lớp một tiểu học, cũng không dạy được chương trình học cao siêu gì.

Cho nên ngày đầu tiên khai giảng chỉ là quá trình để giáo viên và học sinh làm quen, chờ ngày hôm sau mới có thể chính thức đi học.

Bọn họ tan học cũng sớm, 7 giờ buổi sáng đi học, học hết ba tiết, 10 giờ rưỡi liền tan học.

Buổi chiều hai giờ hai mươi thì đi học, học hai tiết, bốn rưỡi tan học.

Mỗi tiết sẽ có mười phút là thời gian ra chơi.

Trẻ còn nhỏ, hơn nữa thời gian nghỉ trưa tương đối dài, cho nên sẽ có một số phụ huynh đến đón con về nhà.

Tiểu Tại Tại có một anh trai học cùng trường, nhưng chương trình học lớp 5 của anh ba khác với bé, anh học 4 tiết vào buổi sáng và 3 tiết vào buổi chiều. Thông thường sẽ tan học muộn và thời gian nghỉ trưa ngắn.

Vì vậy, cũng giống như ở trường tiểu học trong thôn, buổi trưa Ninh Hiên ở lại trường ăn cơm.

Trường tiểu học cơ sở 1 của thị trấn có căng tin dành cho học sinh, đồ ăn ở trong đó tạm ổn.

Học sinh có thể mang thực phẩm hoặc phiếu thực phẩm và tiền đến trường từ nhà, và nhà trường sẽ đổi chúng lấy phiếu ăn có giá trị tương đương, sử dụng phiếu ăn để ăn trong căng tin.

Tiểu Tại Tại lại không có phiếu ăn, nên giữa trưa Tô Hân Nghiên sẽ đến đón con về nhà ăn cơm.

Loading...