Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:20:10
Lượt xem: 24

“Em gái, giúp anh nhìn xem dán câu đối như vậy chuẩn chưa?”

Thanh âm của Ninh Hàn đánh gãy suy nghĩ của Tiểu Tại Tại, bé nghe tiếng thì ngẩng đầu, rất quen thuộc mà chỉ huy: “Lại hướng lên trên một chút, trên đó đó, đúng rồi……”

Cuối cùng dưới sự trợ giúp của em gái dán hết toàn bộ câu đối xuân, Ninh Hàn từ trên ghế xuống dưới, mệt đến mồ hôi đầy đầu.

Kỳ thật dán câu đối xuân không mệt, chủ yếu là cảm xúc khẩn trương.

Sợ một không cẩn thận liền dán sai.

Hai anh em bên này hoà thuận vui vẻ mà dán câu đối xuân, bên kia lại nháo nổi lên mâu thuẫn.

Nguyên nhân của sự kiện là chuyện dán câu đối.

Ninh Hàng cho rằng chữ "Phúc" bị dán ngược, có nghĩa là chữ phúc bị lộn ngược, nhưng Ninh Hiên nhất quyết phải dán, cho rằng mình đã từng nhìn thấy chữ này, phải dán ngược lại mới đúng.

Kết quả cũng không biết chuyện như thế nào, huynh đệ anh em nhà này lại cãi nhau ầm hết lên.

Lúc này mọi chuyện phải nhờ bà Ninh ra mặt mới giải quyết được vấn đề.

Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng không ở nhà.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài mua sắm đồ tết.

Không khí nhà chính có chút lạnh.

Tiểu Tại Tại cầm bút, một bên làm bài tập anh hai giao, một bên trộm lấy mắt nhìn một khuôn mặt cao lãnh, đang ở an tĩnh đọc sách-anh hai, lại trộm ngắm một người giống bé cũng đang ngồi làm bài, viết nhanh bài tập.

Nếu ngòi bút của anh ba không mạnh đến mức suýt xuyên thủng giấy, có lẽ Tiểu Tại Tại sẽ tin rằng cậu thực sự đang làm bài một cách nghiêm túc, thay vì tức giận với người khác và đang trút giận.

“Cốc cốc cốc……”

Ninh Hàng gõ gõ bàn trước mặt em gái, nhắc nhở: “Chuyên tâm điểm.”

Tiểu Tại Tại vội vàng cúi đầu, làm bộ người vừa mới thất thần không phải là bé.

“Hừ!” Bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, là Ninh Hiên phát ra.

Đã không cần phải nhìn mặt của cậu, Tiểu Tại Tại là có thể biết, cái tên ngạo kiều hóa này là đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của anh hai.

Khẳng định là biết bản thân sai rồi, muốn cùng anh hai hòa hảo, lại không không dám ra mặt, chỉ có thể dùng cách bất bình thường này để thu hút sự chú ý của anh hai.

Lại rất giống hành động cố ý nghịch ngợm gây sự, ý đồ khiến cho người lớn chú ý tới mình.

Ninh Hàng liếc nhìn cậu em trai đang khó xử của mình, khẽ thở dài, đứng dậy lấy đi tờ giấy toán đã viết dở, dùng bút chì vẽ lên đó vài lần, trả lại cho cậu.

“Đường bổ trợ là sai, đề này phải được tính toán lại lần nữa.”

“Sai chỗ nào ạ?” Khóe miệng Ninh Hiên nhanh chóng nhếch lên rất cao, sau đó nhanh thò đầu ra cẩn thận kiểm tra xem mình xem sai ở đâu.

“Nơi này, anh vẽ lại một lần nữa cho em, em nhìn kỹ lại.”

Hai anh em một người dạy một người học, rất nhanh phá vỡ đi cái không khí lạnh lẽo lúc nãy.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nhìn, lại không có hứng thú mà cúi đầu làm bài tập.

“Phanh!”

Cửa ngoài đột nhiên vang lên động tĩnh thật lớn hấp dẫn sự chú ý của ba anh em.

Bọn họ còn chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, liền thấy anh cả khuôn mặt âm trầm, bước vào.

Dáng người cao lớn khó có khi mang đến sự cường bách với các em của mình, phảng phất như đây không phải là người anh trai ôn nhu dịu dàng trước kia của bọn họ, mà là một một gấu đen đang tức giận.

Tất cả mọi người bị dọa không dám nói lời nào, vẫn là Tiểu Tại Tại sợ hãi kêu một tiếng, khiến Ninh Hàn kêu hoàn hồn.

“Anh cả?”

Không phải anh đi ra phía sau đất phần trăm hái rau sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-145.html.]

Tại sao đồ ăn không thấy đâu, còn tức giận như vậy?

Chẳng lẽ là có người nào đó trộm thức ăn trong đất nhà họ?

Vài phỏng đoán không ngừng lăn lộn trong lòng ba anh em, ba cặp mắt nghi hoặc và thanh lãnh rơi vào trên người Ninh Hàn, khiến áp lực trên người anh tan biến như thủy triều.

Lau mặt, Ninh Hàn lại khôi phục thành bộ dáng nguyên bản.

“Không có gì, chỉ vô tình giẫm phải hố trên đường mà suýt ngã.”

Một cái cớ cực kỳ oái oăm, nhưng không ai đi vạch trần anh.

Đôi mắt đen của Ninh Hàng rất nhanh lóe lên một sợi u quang, nhưng anh liền bình tĩnh trở lại.

*

Trừ tịch.

Tất cả các thành viên Ninh gia đều vây quanh bàn gói sủi cảo.

Tiểu Tại Tại vẫn như cũ thuộc về phái ngồi chơi xơi nước, những người khác đều nghiêm túc mà làm sủi cảo, chỉ là sủi cảo mà họ làm có hình dạng khác nhau tùy thuộc vào kỹ năng cá nhân của họ.

Nếu thật cần phải sắp xếp thứ tự ai làm đẹp nhất.

Như vậy bà Ninh không thể nghi ngờ là quán quân giữ vùng thành tích nhiều năm được giải cao.

Ngoài dự đoán, Tô Hân Nghiên thường ở vị trí thứ hai lại bị tụt xuống, đổi thành Ninh Viễn Hàng thượng vị.

“Em cũng không biết, anh gói sủi cảo cư nhiên lại tốt như vậy.”

Tô Hân Nghiên ‘ ghen ghét ’ mà trừng mắt nhìn cái sủi cảo trắng trẻo to tròn trống rất bụ bẫm của chồng, lại có một suy nghĩ muốn nhanh tay đạp bép cái sủi cảo kia.

Nhìn ra trong ánh mắt cô vợ nhỏ tiềm tàng nguy hiểm, Ninh Viễn Hàng đem cất sủi cảo của mình đi.

Sau đó ném cho cô bốn chữ.

“Thiên phú dị bẩm.”

Tô Hân Nghiên: “???”

Tôi nói cho anh biết, nếu không phải anh là chồng của tôi, một giây sau tôi liền dạy cho anh biết tại sao khi có tác nhân vào má người lại đỏ lên.

“Mẹ.” Tiểu Tại Tại nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mẹ bé, nãi thanh nãi khí mà giáo dục: “Không thể đánh người.”

Đặc biệt là đánh ba ba bé, đó càng không được.

Cho rằng Tiểu Tại Tại chỉ là từ thái độ của Tô Hân Nghiên nhìn ra một chút ngo ngoe rục rịch manh mối, những người khác tức khắc nhịn không được cười ha hả.

Bà Ninh rất từ ái mà khích lệ Tiểu Tại Tại: “Đúng vậy, đánh người không đúng, chúng ta không thể đánh người.”

“Mẹ……” Tô Hân Nghiên kéo dài giọng cùng làm nũng với mẹ chồng: “Người ta chỉ là đùa giỡn mà thôi, cũng không định động thủ thật.”

Có đánh cô cũng không đánh lại mà.

Tuy nói Ninh Viễn Hàng tuyệt đối không dám động vào cô một đầu ngón tay.

Ngầm oán trách mà trừng mắt nhìn chồng một cái, đều do anh ta, nếu không phải anh ta, chính mình cũng sẽ không bị cả nhà chê cười.

Ninh Viễn Hàng vô tội mà nhìn lại: “……”

Có lẽ anh là người đầu tiên đang ngồi trong nhà thì có một cái nồi từ trên trời rơi xuống.

Không khí trong phòng ấm áp, các thành viên hoà thuận vui vẻ, nhưng năm tháng vắng lặng luôn có những vị khách không mời mà đến phá tan sự yên tĩnh.

“Thùng thùng thùng……”

Có tiếng gõ cửa nhanh chóng bên ngoài sân đã đóng cửa.

“Mở mở cửa, có người ở nhà không? Anh, em biết anh ở nhà, mở mở cửa a!”

Loading...