Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-09-13 08:16:36
Lượt xem: 10

Chương Ninh không dự đoán được con trai nhà mình lại nhận thức con gái út của phó xưởng trưởng Ninh.

Nhưng điều đó không sao cả.

“Chiều nay con có việc gì phải làm không?”

“Không a, chiều nay con xin nghỉ nên tới chỗ mẹ xin phí sinh hoạt, có chuyện gì vậy?” Quý Tử Nhiên nghi hoặc mà nhìn mẹ.

Ba ba cậu đã đi công tác ba tháng, đến nay không biết tung tích, mẹ thì công việc quá bận, có rất ít thời gian rảnh chiếu cố trong nhà, bà nội thì phải chăm sóc ông nội ốm yếu, cũng không rảnh quản cậu.

Cho nên không ai rảnh để quản Quý Tử Nhiên chỉ có thể tự chăm sóc cái thân không ai quan tâm này.

Nhưng cậu chỉ là một học sinh cao trung một xu không dính túi, cho nên vẫn phải đi đòi sinh hoạt phí hàng này từ hai người cha mẹ không quan tâm con cái này.

“Giúp mẹ chơi cùng em bé này một lát, tháng này mẹ sẽ cho thêm con ba đồng tiêu vặt.” Chương Ninh đưa ra điều kiện.

Quý Tử Nhiên không chút suy nghĩ mà đáp ứng: “Thành giao!”

Cậu rất thích trẻ con, căn bản thì chơi cùng bé là chuyện đơn giản.

Giao dịch này có thể để cậu quang minh chính đại mà chơi bé…… Phi! Là bồi tiểu gia hỏa chơi, còn được ba đồng thù lao, chuyện này thật đúng là quá có lời!

Ai không đáp ứng người đó là thằng ngu.

“Mẹ phải đi ra ngoài trong chốc lát, con với em gái chơi ở trong phòng đợi mẹ, hoặc là nếu muốn đi ra ngoài cũng đừng đi quá xa, đừng đi mấy địa phương nguy hiểm.”

Chương Ninh cầm lấy túi tiền, đếm đếm, lấy ra tám đồng và vài tấm phiếu giao đưa cho con trai.

Cô cũng chợt nhớ ra mình phải đi ra ngoài có việc, lúc này mới kéo con trai làm bảo mẫu.

“Được rồi, mẹ đi thong thả không tiễn a.”

Cầm tiền, Quý Tử Nhiên vui vẻ ra mặt, chỗ kém việc không cầm một khăn tay nhỏ vẫy vẫy, cung tiễn mẹ rời đi.

Chương Ninh: “……”

Mỗi ngày cô đều tại hoài nghi có phải mình ôm sai con trai hay không.

Rõ ràng cô cùng lão Quý tính cách đều rất đứng đắn, sao lại sinh ra thằng con trai hoạt bát như vậy?

Nhìn bóng lưng mẹ khuất dần trong tầm mắt, Quý Tử Nhiên cầm phí sinh hoạt còn nóng hổi trên tay, thổi khẩu khí, đối với Tiểu Tại Tại hào khí mà vung tay lên, nói: “Đi, em gái, anh Quý đưa em đi mua kẹo!”

“Dì không cho rời đi mà?” Tiểu Tại Tại cảm thấy mình phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Haizz, em bỏ lỡ phần quan trọng của câu nói rồi?”

Quý Tử Nhiên vẻ mặt ‘ sao em nhỏ tuổi vậy mà tai đã có vấn đề rồi ’ rồi nhìn bằng ánh mắt tiếc hận, đối với Tiểu Tại Tại lừa nói: “Phía sau mẹ anh có nói là, có thể đi ra ngoài, chỉ là đừng đi quá xa, chúng ta chỉ đi Cung Tiêu Xã trong xưởng mua chút kẹo rồi về, cũng chỉ đi có vài bước thôi ấy mà, không xa không xa.”

Nếu là có người quen thuộc với nhà máy ở chỗ này, chắc chắn sẽ chỉ vào Quý Tử Nhiên mắng to: “Cậu nói bậy!”

Rõ ràng Cung Tiêu Xã trong xưởng cách tòa nhà hành chính rất xa, phải đi qua hơn nửa cái nhà máy mới có thể đến.

Bản thân xưởng sản xuất máy móc diện tích lớn, đi tới đi lui cũng phải mất nửa giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-132.html.]

Cũng chỉ vì thế giới nội tâm của Quý Tử Nhiên quá mức trong sáng và chân thành, cậu cũng chỉ đơn thuần muốn mua kẹo cho Tiểu Tại Tại, dỗ bé vui vẻ mà thôi, cho nên bé mới nhìn không thấy một chút dấu hiệu bị hố, dễ dàng liền tin cậu.

“Được ạ.”

Bé chủ động vươn cánh tay mũm mĩm, cho Quý Tử Nhiên dắt.

Không dám tin tưởng bản thân cư nhiên dễ dàng có được tín nhiệm của tiểu khả ái, Quý Tử Nhiên tự mình cảm động chớp mắt một cái, ngay sau đó lại hồi phục lại tâm trạng bình thường, chậm rãi nắm tay nhỏ của Tiểu Tại Tại.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên cậu dắt tay trẻ con, sợ khống chế không được lực đạo mà nắm đau bé, anh vẫn luôn thật cẩn thận.

Tiểu Tại Tại nghi hoặc mà ngẩng đầu, không rõ vì sao anh Quý lại dắt tay lỏng lẻo như vậy.

Chỉ giống như nhẹ nhàng chạm vào bé vậy.

Bé chủ động rút tay khỏi tay anh Quý sau đó lại chủ động nắm chặt bàn tay to của Quý Tử Nhiên: “Mẹ nói, nếu ra cửa phải nắm tay thật chặt, bằng không Tiểu Tại Tại sẽ bị lạc mất.”

Lời này rõ ràng chính là Tô Hân Nghiên lấy ra để giáo dục con gái, kết quả hiện tại bị bé lấy ra giáo dục Quý Tử Nhiên.

Không ngờ Quý Tử Nhiên lại trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, phải nắm chặt, nếu không sẽ đánh mất bé đến lúc đó anh biết làm sao?”

Nếu mất thật cậu sẽ bị lão mẹ nhà mình chửi mất, thậm trí còn bị ba anh em nhà Ninh gia tập hợp lại lôi cậu ra một góc sống sờ sờ mà đánh chết.

Nhưng hai người lắc lư ở xưởng máy một lúc lâu cũng không bị lạc được.

Quý Tử Nhiên đã tới xưởng máy móc rất nhiều lần, đối với địa hình bên này rất quen thuộc.

Cậu đưa Tiểu Tại Tại rẽ trái rồi rẽ phải, đi một quãng đường thật dài, cho đến khi Tiểu Tại Tại đã mệt rã rời, lúc này mới đến Cung Tiêu Xã cửa.

“Tới rồi tới rồi, anh đi vào mua kẹo.”

Nhìn thấy Cung Tiêu Xã, Quý Tử Nhiên kích động giống như phát hiện biển sao mênh m.ô.n.g trên trời.

Thật ra cậu có trăm triệu điểm áy náy, nguyên bản cho rằng đường cũng không dài như vậy, không nghĩ tới lại khiến bé mệt đến như vậy.

Tuy nói chuyện này vơi chuyện chân của bé ngắn cũng có quan hệ, nhưng cậu cũng chút suy xét không chu toàn.

Bởi vì điểm này, Quý Tử Nhiên vào Cung Tiêu Xã, mua cho Tiểu Tại Tại khá nhiều kẹo và bánh quy, đem hai cái yếm nhỏ của bé nhét đến tràn đầy.

Có ăn, Tiểu Tại Tại rất vui vẻ.

Bé cười đến ngọt ngào mà cùng Quý Tử Nhiên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Quý.”

“Tại Tại?”

Ninh Viễn Hàng chần chờ mà nhìn về phía bóng dáng nhỏ đứng ở Cung Tiêu Xã.

Tiểu Tại Tại nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy ba ba đứng ở cách đó không xa, lập tức hoan hô một tiếng chạy chậm lại, nhào vào trong lòng n.g.ự.c ba ba: “Ba ba! Tại Tại nhớ ba ba.”

Ninh Viễn Hàng cũng sẽ không bị vỏ đạn bọc đường của con gái mê hoặc.

Anh kéo bé ra, ngồi xổm xuống, nghiêm túc mà hỏi bé: “Sao con lại ở chỗ này?”

Con gái không phải là đang ở văn phòng Chương Ninh sao?

Nghe thấy ba ba hỏi, Tiểu Tại Tại quay đầu lại chỉ vào Quý Tử Nhiên: “Anh Quý mang Tại Tại đi mua kẹo.”

Loading...