Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-09-13 07:58:21
Lượt xem: 18

Thấy ba ba đang ở vùi đầu làm việc, Tiểu Tại Tại hiểu chuyện mà không quấy rầy.

Bé từ ghế trên bò xuống, đầu tiên đi khám phá đây đó trong văn phòng của ba ba, quan sát môi trường mới xung quanh.

Đúng vậy, là môi trường cảnh.

Với việc thăng chức, văn phòng của Ninh Viễn Hàng cũng thay đổi thành một văn phòng lớn hơn.

Nhưng đó không phải là phòng của phó xưởng trưởng Lâm, phòng đó Lưu Hải Khải ngại đen đủi, dứt khoát biến thành phòng chứa tạp vật, cho Ninh Viễn Hàng một văn phòng mới.

Văn phòng mới khá lớn, kỳ thật cũng chỉ có như vậy.

Nói trắng ra cũng chỉ là một phòng làm việc nhỏ bình thường thôi.

Tiểu Tại Tại nhanh chóng hoàn thành việc khám phá môi trường mới, và lại bắt đầu tò mò về thế giới bên ngoài.

Bé kiễng chân lên, vịn tay vào thành cửa sổ rồi thò nửa đầu nhìn ra ngoài.

Văn phòng mới của Ninh Viễn Hàng ở lầu hai của tòa nhà hành chính, lở gần văn phòng của xưởng trưởng, bên trong có hai cái cửa sổ, một cửa sổ hướng ra hành lang bên trong và cửa sổ còn lại hướng ra công viên nhỏ bên ngoài.

Cửa sổ mà Tiểu Tại Tại đang đứng chính là cửa sổ thứ hai.

Công viên nhỏ vẫn là công viên nhỏ trước kia.

Cho dù trước đó cảnh sát đã đào được bốn cổ thi thể trong đó, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến công viên nhỏ này.

Chỉ là, cây đào xum xuê vốn dĩ đứng ở trung tâm của công viên nhỏ đã bị đốn hạ đào đi, để lại một khoảng trống lớn ở giữa công viên.

Thời điểm có người đi đường đi ngang qua, họ luôn cố ý hay vô ý tránh chỗ trống vì sợ bị nhiễm đồ dơ gì đó.

Cách xa như vậy, Tiểu Tại Tại tất nhiên nhìn không thấy gương mặt của những người đó, cũng tự nhiên không đọc tâm tư của họ, cũng không biết bọn họ vì sao họ luôn tránh qua khu đất trống đó.

Nhưng việc biết hay không biết cũng chả ảnh hưởng gì tới bé cả.

Bởi vì ba ba bé tuyệt đối sẽ không cho bé tới gần địa phương kia.

“Tại Tại.”

“Dạ?”

Giữa giờ làm việc, Ninh Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn thấy cả người con gái mình đang dán cả người vào cửa sổ hướng mắt nhìn ra công viên nhỏ kia, khẽ cau mày, ra tiếng kêu bé trở về: “Lại đây với ba ba nào.”

Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mà chạy đến bên người ba ba, lại bị ba ba ôm lên cho ngồi vào cái ghế bên cạnh.

Nhưng khác với lúc trước, lúc này, Ninh Viễn Hàng tìm cho bé một tờ báo cũ, xé tờ báo làm đôi, gấp một nửa thành một chiếc thuyền nhỏ, gấp nửa còn lại thành một con hạc giấy lớn, lắc lắc trước mặt Tiểu Tại Tại.

“Con có muốn không?”

“Muốn!”

Vẻ mặt Tiểu Tại Tại hưng phấn, rất nóng lòng nên duỗi tay ra với lấy món đồ chơi mới do ba ba mình làm.

“Nhận được đồ chơi là phải ngoãn ngoãn ngồi chơ ở đây, không được chạy loạn, đã biết chưa?”

“Dạ dạ.”

Nhận được lời bảo đảm của con gái Ninh Viễn Hàng đem thuyền giấy và hạc giấy cho bé chơi, mà Tiểu Tại Tại một lòng chỉ muốn đùa nghịch món đồ chơi mới cho nên mãi cho đến giữa trưa ăn cơm, cũng chưa từng dời khỏi cái ghế dựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-129.html.]

Ninh Viễn Hàng định đi nhà ăn lấy cơm, anh do dự một hồi giữa việc cầm hộp cơm trở về phòng làm việc ăn cơm hay ra nhà ăn để ăn cơm, cuối cùng quyết định đón con gái đi nhà ăn.

Chủ yếu là do Tiểu Tại Tại ở trong văn phòng cả một buổi sáng, sợ đứa nhỏ sẽ chán nên tìm cơ hội đưa bé đi dạo.

Hai cha con hai mới bước ra khỏi cửa văn phòng, đã bị một cái đầu quỷ dị từ phòng bên cạnh dọa cho giật mình.

Ninh Viễn Hàng cảnh giác mà che chở con gái lùi về phía sau một bước, sau khi nhận ra đối phương là ai, không nhịn được cười nói: “Anh chiu từ đâu ra vậy? Làm thế nào mà mắt anh lại như gấu trúc thế.”

Cũng may cho anh ta là trong lòng anh đang ôm con gái, bằng không vừa rồi gặp tình huống kia, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của anh không phải bảo vệ con gái, mà là cho đối phương một quả đấm.

Chủ yếu là do hình tượng này của đối phương……

Cũng quá dọa người.

Tóc tai hỗn độn, ánh mắt dại ra, biểu tình tiều tụy, quanh thân còn vờn quanh một tầng áp suất thấp tối tăm, nếu là đổi thêm một bộ quần áo trắng, vào buổi tối đi ra cửa, chắc có thể dọa không ít người.

“Đừng nói nữa, Hôm qua tôi cùng Du Công và Lữ Công thức cả đêm để thảo luận về vấn đề máy công cụ mới, đến bay giờ vẫn còn chưa được ngủ đây.”

Bóng ma ở văn phòng bên cạnh, không đúng, là Trần Đại Bình -phó xưởng trưởng Trần, che miệng ngáp một cái, mệt mỏi đối với Ninh Viễn Hàng nói.

“Vất vả vất vả rồi.” Ninh Viễn Hàng muốn vỗ vai người kia mấy cái để an ủi, nhưng anh lại chỉ giơ tay lên.

Đối lập với cái bàn tay to như quạt hương bồ của mình, lại nhìn đối phương với cái thân thể gầy yếu kia, thật sự là không dám vỗ lấy dù một cái.

Một cái vỗ thôi, chỉ sợ là cái tên tiểu bạch kiểm này sẽ bị anh vỗ đến mức phế nhỉ?

“Vất vả vất vả rồi.” Giọng sữa nhỏ nhẹ dễ thương vang lên.

Hả?

Hai người lớn đồng thời đơ luôn, cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía cái tay nhỏ toàn thịt và mỡ kia đang chụp trên vai của Trần Đại Bình.

Cái tay nhỏ đã bị Ninh Viễn Hàng gỡ xuống, lộ ra cái tay nhỏ trắng như củ sen, trên mu bàn tay có năm lúm đồng tiền nhỏ, trông giống như một một cái màn thầu nhỏ.

Đáng yêu đến mức làm người ta nhịn không được muốn bóp véo cho thỏa sức.

Đáy lòng như vậy nghĩ, Trần Đại Bình liền làm như vậy luôn.

Anh vươn tay nhanh chóng véo lên bàn tay nhỏ của bé con, chưa kịp cảm nhận được sự mềm mại không xương khi chạm vào, anh đã nhanh chóng thu tay về, ho nhẹ rồi nghiêm túc giả bộ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Con gái của cậu à?”

Trần Đại Bình phía trước chưa từng thấy Tiểu Tại Tại.

“Ừm con gái tôi, năm nay năm tuổi.” Ninh Viễn Hàng ôm con gái tránh xa một chút, đỡ phải lại bị người ta chiếm tiện nghi: “Tại Tại, kêu bác đi.”

“Cháu chào bác ạ.”

“Ôi thật ngoan, lần đầu tiên gặp mặt, bác có lẽ nên tặng con lì xì gặp mặt nhỉ?”

Trần Đại Bình móc túi, muốn lấy chút tiền lẻ ra, lại bị Ninh Viễn Hàng ngăn cản.

“Không cần, con nít con nôi cũng không dùng đến tiền.”

Thấy ba ba người ta kiên trì, Trần Đại Bình cũng không kiên trì phải cho.

“Anh còn phải bận sao? Tôi đang vội đi nhà ăn, có muốn tôi lấy cái gì đó cho mà ăn không?” Ninh Viễn Hàng chủ động nói.

Có thể để Trần Đại Bình nửa đường chiu ra chặn đường, cũng chỉ có cái lý do này.

Loading...