Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-09-13 07:20:02
Lượt xem: 14

“Tôi đi trước, phía sau chuyện này các cậu nhìn rồi làm đi.” Xoa giữa mày, Ninh Viễn Hàng xoay người đi ra ngoài.

Hiện tại thân phận của anh đã không thích hợp đi tham dự vào, dư lại đã có Cục Cảnh Sát cùng toà án đi xử lý.

Đem một thân mệt mỏi lết về đến nhà, liền thấy vợ đang tiến về phía mình.

“Thế nào rồi?”

Ninh Viễn Hàng giản lược mà đem sự tình đã trải qua nói cho cô biết, tự nhiên ở giữa chợt lóe lên một số hình ảnh đáng sợ.

Tô Hân Nghiên sau khi nghe xong, mím môi, cũng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát lược qua, ngược lại hỏi anh: “Anh có đói bụng không, em nấu cho anh một chén mì nha?”

Từ buổi sáng khi bắt lấy Lâm Nghiệp vẫn luôn thẩm vấn đến bây giờ, khi về nhà, đã là hơn 9 giờ tối.

Ninh Viễn Hàng đã một ngày không ăn cơm, cũng rất đói bụng.

Anh gật gật đầu, nói: “Cho anh thêm quả trứng gà.”

“Được.” Tô Hân Nghiên xoay người vào phòng bếp.

Quay đầu, thấy sau nhà có mấy cái đầu ló ra, bất lực mỉm cười vẫy vẫy tay nói: “Các con nếu đói bụng cũng lại đây ăn chút đi.”

Bốn đứa trẻ đều toàn bộ chạy ra, chiếm hết chỗ trống còn lại trên bàn ăn.

“Ba ba, sao ba ba lại về muộn vậy?”

Làm anh cả, Ninh Hàn đi đầu quan tâm tình hình của ba ba.

“Trong xưởng có chút việc, nên phải tăng ca đến giờ.” Ninh Viễn Hàng tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.

Nghe anh nói như vậy, những người khác cũng không truy vấn tiếp.

Chỉ có Ninh Hàng nghiêng đầu nhìn liếc mắt nhìn ba ba một cái, sau đó bình tĩnh dời đi.

Phảng phất như thể không có chuyện gì xảy ra.

Như thể biết được mấy đứa trẻ sẽ chạy ra đòi ăn, Tô Hân Nghiên trực tiếp nấu một nồi mì to, sau đó chiên một mâm trứng khác và mang chúng ra ngoài.

“Ba ba ăn trứng đi.”

Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mà đem một khối trứng gà kẹp vào trong bát của ba ba.

Bé nhìn ra tâm tình của ba ba đang không tốt, làm vậy để an ủi ba ba.

Cảm nhận được sự tri kỷ của con gái, Ninh Viễn Hàng cười cười, đem trứng gà ăn: “Cảm ơn Tại Tại.”

Học em gái, Ninh Hiên cũng gắp cho ba ba một quả trứng gà chiên, ngay sau đó là Ninh Hàn, Ninh Hàng.

Bốn anh em liền giống như đang thi nhau gắp trứng cho ba ba, xem ai gắp nhanh và nhiều hơn, mắt thấy một mâm trứng gà sắp thấy đáy, Ninh Viễn Hàng vội vàng chặn lại nói.

“Đủ rồi đủ rồi không gắp nữa, nhiều quá ba ba ăn không hết.”

Anh cầm đũa lên kẹp lại từng cái một cho về: “Các con ăn nhiều vào, về sau mới có thể lớn lên cao, lớn lên tráng kiện.”

“Tại Tại không cần lớn lên tráng kiện!”

Tiểu Tại Tại tuổi này đã biết yêu cái đẹp, biết con gái lớn lên mà to cao quá sẽ khó coi.

Ninh Viễn Hàng buồn cười mà xoa đầu nhỏ của bé: “Ừm, Tại Tại của chúng ta về sau lớn lên thành chồi non tươi đẹp, làm một tiểu cô nương xinh nhất thôn.”

“Ha ha……” Bị ba ba dễ dàng dỗ tốt Tiểu Tại Tại vui vẻ mà cười rộ lên.

Mấy đứa trẻ cùng ăn khuya với ba ba, sau đó từng người ngủ về phòng ngủ.

Tiểu Tại Tại vốn dĩ đã bị phân ra đi ngủ một mình một phòng, nhưng đêm nay bé chơi xấu, nháo muốn cùng ngủ với anh hai cơ.

Ninh Hàng tự nhiên không thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-127.html.]

Cả nhà đều biết đức tính của cô nhóc này khi ngủ gật, nhẹ thì ôm người như gấu túi, khiếp sợ nhất là bé còn đ.ấ.m người ta khi ngủ say.

Với cái thân thể yếu đuối của Ninh Hàng, anh sợ bản thân nửa đêm bị em gái dùng một bộ tổ hợp quyền tiễn đi.

Nhưng nếu anh từ chối trực tiếp ...

Nước mắt Tiểu Tại Tại đã ở hốc mắt vận sức chờ phát động.

Tình thế khó xử hết sức, vẫn là Tô Hân Nghiên ra mặt, đem con gái xách vào trong phòng hai vợ chồng bọn họ.

Kỳ thật cô cũng đã nhìn ra, hẳn là Tiểu Tại Tại từ trên người bọn họ đã biết được cái gì, cảm thấy sợ hãi, cho nên mới không dám ngủ một mình.

Nếu đã biết bệnh ở đâu, vậy tự nhiên dễ giải quyết thôi.

Có ba ba ma ma làm bạn, Tiểu Tại Tại chính là bé con không sợ trời không sợ đất!

Bé mặc áo ngủ, ở trên giường ba mẹ nhảy nhót, tinh thần hoạt bát đến không nhịn được, không hề có một chút ý tứ muốn ngủ.

Tô Hân Nghiên còn sổ sách chưa làm xong nên không muốn chơi, nhưng con gái quá ồn, cô ra hiệu cho chồng một ánh mắt.

Ninh Viễn Hàng nháy mắt đã hiểu.

Anh đứng dậy, trực tiếp bế con gái lên, đem bé ngã vào trên giường, lại cầm lấy chăn, đem bé bao thành một cái kén tằm, thấp giọng nói: “Ngủ đi nào.”

“Ngủ không được.” Tiểu Tại Tại từ trong ổ chăn giãy giụa ra một cánh tay nhỏ, , ôm lấy cha mình, nũng nịu: “Ba ba kể chuyện cổ tích đi, bằng không hát một bài hát cũng được.”

Kể chuyện cổ tích? Hát một bài?

Đây không phải là kỹ năng của anh.

Hướng ánh mắt tới cô vợ kia cầu xin sự giúp đỡ, bị chê cười một trận.

Cho tới khi cười đủ rồi, Tô Hân Nghiên mới cho lời nhắc nhở nhỏ: “Anh mở cái tủ ở đằng kia, có những tờ báo do nhà xuất bản gửi cho em, và có những mẩu chuyện nhỏ em viết trên đó, anh có thể lấy hai tờ báo đó và đọc chúng cho con bé nghe..”

Ninh Viễn Hàng làm theo.

Nhưng khi ông bố nọ đọc truyện lại khô khốc, chả có tí cảm xúc nào, Tô Hân Nghiên nghe đều khó chịu, mà cô con gái nọ lại không chê nửa lời, trong lời kể chuyện khó nghe của ông bố nọ thì cô con gái nọ đã không chê mà đánh giấc rồi.

Chờ sau khi con gái ngủ say, hai vợ chồng mới nhỏ giọng nói đến chính sự.

“Phó xưởng trưởng Lâm lúc này đi xuống, vậy anh……”

“Hẳn là sẽ được an bài lên.” Ninh Viễn Hàng bình tĩnh nói.

“Anh được không?”

Tô Hân Nghiên mới buột miệng thốt ra những lời này, lập tức ý thức được có gì đó không đúng, nhìn ánh mắt sâu thẳm của ông chồng nhà mình, cô ngượng ngùng cười: “Ha ha…… anh đừng hiểu lầm, kỳ thật ý tứ của em là, anh vừa mới vào làm ở xưởng máy móc chưa tới hai tháng, nghiệp vụ còn chưa thuần thục, trực tiếp lên chức như vậy không trâu bắt chó đi cày mà làm phó xưởng trưởng, có thể hay không có chút quá hấp tấp……?”

Sao lại có cảm giác càng nói càng sai nhỉ?

Tô Hân Nghiên dứt khoát câm miệng.

Ninh Viễn Hàng không biết khi nào đã đi đến phía sau Tô Hân Nghiên, đôi tay bóp chặt eo thon, thấp giọng uy h.i.ế.p nói: “Nếu không phải con gái đang ở đây, em xem anh được chưa.”

Sao ông chồng này lại cố chấp lời nói lúc cô buột miệng vậy nhỉ?

Nam nhân cũng lòng tự trọng a.

Tô Hân Nghiên bĩu môi, ỷ vào có con gái ở đây, không sợ c.h.ế.t mà khiêu khích hắn: “Ở chỗ này không được, nơi khác có thể được mà?”

Ninh Viễn Hàng: “……”

“Anh làm gì đó?” Đột nhiên bị khiêng lên Tô Hân Nghiên nhỏ giọng kinh hô.

“Anh còn chưa có tắm rửa, em bồi anh nha.”

“Không phải, đừng a, em tắm rồi, em em em sai rồi, tha cho em……”

Rốt cuộc ý thức được chính mình làm lớn rồi Tô Hân Nghiên liều mạng xin tha, đáng tiếc ông chồng nọ căn bản không nghe cô giảo biện.

Loading...