Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẬP LỤC NƯƠNG - 24

Cập nhật lúc: 2024-09-09 13:53:19
Lượt xem: 3,390

Cha và mẹ kế nói chuyện với ta, lời lẽ hàm ý rằng hai đệ đệ cần có của hồi môn để cưới vợ, còn muội muội cũng cần chuẩn bị sính lễ. Dường như họ thấy chủ nhân nơi ta làm việc không tệ, nên dặn ta phải hầu hạ cho tốt.

 

Mẹ kế còn bảo ta là con gái, không biết giữ tiền, nên tốt nhất là gửi hết lương tháng về cho bà giữ hộ. Đợi đến khi nào chủ nhân cho phép ta về nhà, bà sẽ đưa lại số tiền đó để ta có vốn mở tiệm hoặc lấy chồng.

 

Cha nghe xong cũng tán thành.

 

Người nhà rõ ràng đã tính toán chu đáo cho ta, nhưng ta về nhà sau hơn một năm, ngay cả một bát canh gà cũng chưa được uống.

 

Thu Sinh ca vẫn chưa lấy vợ, ta chỉ dám lén nhìn từ xa, ánh mắt của huynh ấy chạm vào mắt ta, rồi lập tức lảng tránh trong sự bối rối.

 

Thôn Bạch Vân không tốt, Kinh Thành cũng không yên bình.

 

Triều đình liên tiếp xảy ra mấy vụ án lớn, Cẩm Y Vệ khắp nơi bắt người, nhà thì bị tịch thu, người thì bị lưu đày. Nghe đâu còn liên quan đến thái tử nữa.

 

Nhưng những chuyện thế này, người như ta làm sao biết được sự thật? Chỉ toàn là tin đồn trên phố mà thôi.

 

Khi đông đến, ta hỏi ý đại công tử rồi may vài bộ áo bông, gửi tới biên cương. Ta còn lén khâu một ít bạc vào lớp lót áo.

 

Nhị công tử có lương lính, nhưng không biết liệu có đủ dùng không. Biên cương lạnh lẽo, có thêm chút bạc trong người cũng chẳng phải chuyện xấu.

 

Hơn một tháng sau, nhị công tử gửi thư về. Ngoài bức thư cho đại công tử, không ngờ lại còn có một bức gửi riêng cho ta.

 

Nhưng chỉ vỏn vẹn hai dòng:

 

【Thập Lục, biên cương thật tẻ nhạt, so với nơi đây, ngươi thú vị hơn nhiều.】

 

Ta hỏi đại công tử, liệu nhị công tử có gặp nguy hiểm ở biên cương không. Gươm đao không có mắt, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

 

Đại công tử nhìn lên bầu trời, im lặng hồi lâu, tay chầm chậm lần chuỗi hạt.

 

Cuối cùng, ngài nói với ta: "Người nhà Vi gia không thể chết. Dù có ngã, cũng sẽ đứng lên được."

 

14

 

Xuân đến, đại công tử không biết tại sao lại muốn xuống Giang Nam một chuyến.

 

Ta xin đi theo, nhưng ngài nói lần này không thể, vì có việc quan trọng phải làm.

 

Ta hỏi ngài khi nào sẽ trở về.

 

Đại công tử đáp: "Ngày về chưa định. Có thể là ba, năm ngày, có thể là mười ngày hoặc hơn, cũng có thể là một, hai tháng. Ai mà biết, nhưng đừng để ta bắt gặp ngươi lén ăn thức ăn thừa."

 

Đi Giang Nam mà sao có thể về trong ba, năm ngày?

 

Nhưng đại công tử đã nói vậy.

 

Ngài lại hỏi: "Ngươi có dám ngủ một mình không?"

 

Ta gật đầu: "Dám chứ, dù sao ta cũng đã lớn thêm một tuổi rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-luc-nuong/24.html.]

 

Đại công tử cười: "Giỏi lắm."

 

Đêm đó, trời mưa nhỏ lất phất, ta ngồi co gối trên giường, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Xung quanh yên tĩnh đến lạ, ngoài tiếng mưa, chẳng còn âm thanh nào khác.

 

Lẽ ra ta nên cảm thấy sợ hãi, vì ta vốn sợ bóng tối, sợ ở một mình.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng ta lại không thấy sợ mấy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Đây là viện của đại công tử.

 

Giống như ngài đã nói, có lẽ ngày mai ngài sẽ trở về.

 

Lúc đó, ta sẽ không còn một mình nữa.

 

Ta nhúng tay vào chút nước đọng trên khung cửa, chậm rãi viết trên mép giường.

 

Đại công tử đã dạy ta rất nhiều chữ, có hai chữ ta chưa từng viết liền nhau bao giờ.

 

Chữ viết bằng nước chỉ sau chốc lát sẽ khô đi, biến mất không dấu vết. Rõ ràng là một khoảng không, nhưng ta lại ngẩn ngơ nhìn rất lâu.

 

Hai chữ đó là "Vi Chiêu."

 

Có lẽ lòng ta chân thành nên trời xanh nghe thấu, sáng hôm sau, khi ta đang phơi quần áo trong sân thì nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài. Đại công tử thực sự đã trở về.

 

Ngài không mang theo hành lý gì, chỉ cầm theo một cây non.

 

Cây non cao đến nửa người, chân đại công tử vẫn chưa hoàn toàn lành, ta vội chạy lên giúp đỡ.

 

Ta hỏi sao ngài lại về đột ngột thế, mà còn không mang Kiếm Như theo.

 

Đại công tử dừng lại, theo thói quen định xoa đầu búi tóc của ta, nhưng tay đưa được nửa chừng lại dừng, chuyển thành vỗ nhẹ phủi chút đất dính trên tay.

 

Ngài cười bảo ta: "Thập Lục, ngươi đã đến tuổi cập kê rồi."

 

Lúc đó ta mới chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày sinh của ta.

 

Chúng ta cùng đào hố, lấp đất, tưới nước. Cây non ấy cuối cùng được trồng ngay trước thư phòng của đại công tử, nơi chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.

 

Đó là một cây lựu.

 

Buổi tối, sau khi rửa bát xong, ta về phòng và thấy trên bàn có một chiếc hộp gấm. Mở ra, bên trong là một cây trâm, cùng với một đôi khuyên tai, làm bằng đá quý, đỏ rực như lựu, được chạm khắc tinh xảo.

 

Chủ nhân dù tốt đến đâu, cũng hiếm khi tặng lễ cập kê cho một tỳ nữ.

 

Ta không thể nhận được.

 

Ta ôm chiếc hộp gấm, gõ cửa phòng đại công tử.

 

Loading...